Cầm xem cuốn sách “Nghệ thuật xếp hình” mượn từ chiều, Hồng đã kiên nhẫn lắm hai mươi phút rồi dẹp qua một bên . ” Chẳng hiểu khô gì hết, tốn thì giờ” . Hôm nay là ngày chủ nhật, nghe đâu ngày mai sẽ có một tên lính mới vào công ty . Hồng chẳng biết mặt mũi của “hắn” như thế nào nữa ? đoán ư ? Không có thì giờ rảnh như mấy chị em trong công ty .Chủ nhật hôm nay là để cô thư giản, nhưng mượn cuốn sách từ con bạn về mà đọc nãy giờ không thực hành được gì hết . Hay là mình phone cho nó, rủ nó đi đâu đấy cho khỏe . Nhưng phone nằm đâu rồi, hồi trước cô gọi điện cho khách để hẹn trước sau đó thì cô quăng đi đâu không rõ .Đây rồi, phone yêu dấu của ta ơi! Sao mày có thể nằm đây được mà không lên tiếng gì chứ! đầu dây bên kia reo lên.
- Alo!
- con kia, mày rảnh không ?
- đang chán chết, tự nhiên hôm nay mấy đứa em kết nghĩa kéo đi đâu hết . Tao đang gần xuống địa ngục rồi đây mày
- Mày với tao đi shopping không ?
- Ý hay à, mà mày sao hứng tự nhiên đi vậy . Tao nhớ là tao rủ là mày trốn biệt . Chắc trời mưa to đây, mày nhớ mang dù
- Tao rủ thì có đi không hả ? Nhiều chuyện
- Đi, gặp ở đâu, mấy giờ .
- Tất nhiên sau khi mày ăn trưa chứ, thường lệ 1 giờ gặp tao trước quán cơm hay ăn .
- ok!
Con này sao hôm nay đúng là dai nhách! Chắc mốt thằng nào “làm thịt” nó phải đề phòng cái miệng lưỡi của nó quá .. “Nó” vừa on phone với Hồng, “nó” vừa khiến cho cô bận nghĩ về không quá năm phút là cô bạn cùng lớp hồi cấp ba . Hai người thân nhau cho đến tận bây giờ chính xác là bắt đầu từ việc hai người ùa lại ăn hiếp đúng một thằng con trai trong lớp . Lúc ấy, Hồng là lớp trưởng, còn Thảo tức là “nó” đang là lớp phó kỉ luật . Dẫu vậy nhưng không lúc nào thấy hai đứa chịu mở miệng cùng lúc khi la đám tinh quái trong lớp . Hễ Hồng phải quát tháo thì Thảo ngồi im mà thông thường nhiệm vụ của một lớp phó kỉ luật là phải giúp lớp truởng .
Hồng nhiều lúc cũng ngạc nhiên khi thấy Thảo như thế . Còn Thảo mỗi lần la thì Hồng muốn giúp nhưng nhìn mặt nó với lại ngày trước cũng đâu phụ mình nên im luôn . Cứ thế cho đến khi tên kia, thằng đó đáng lẽ nó phải coi ngày trước rồi mới “nhận” sự thương yêu của lớp trưởng và lớp phó kỉ luật . Hắn than là hắn hết tiền nộp quỹ với Hồng nhưng cô biết trong túi hắn còn tiền từ sau đi hát hôm qua . “Túi hắn chắc chắn có” nhưng cô chưa bao giờ lục túi quần của ai bao giờ, ở lớp cô nổi tiếng hiền nhưng cũng nghiêm trong kỉ luật . Còn thu quỹ thì khỏi cần giới thiệu, cô bám rất dai nhưng với tên này thì cô hết cách, đòi liên tục thì hắn mới đưa đúng tiền để đi mua kẹo . Tình huống này thì hơi khó với cô vì hắn đưa tay với hai túi quần ra ” trống không ” khiến cô không biết phải làm sao ? Cô biết gia đình tên này rất giàu, mỗi ngày hắn xài tiền y như là tiên … Bỗng từ đâu ra Thảo xúât hiện với xấp tiền
- Đây nè hồng
- Thảo đóng dùm cho ..
- Không dư hơi đóng cho tên ăn chơi suốt ngày
- Thế tiền ?
- Từ cặp kia đó mà!
Nói rồi Thảo chỉ tay về cái cặp đang im lặng sau sự tra khảo dưới bàn tay cô lớp phó kỉ luật . Mà chủ nhân của nó không đâu xa lạ, chính là kẻ đang than với Hồng là hết tiền . Kẻ xấu số kia lúc đầu thấy Thảo chìa tiền ra đã mừng thầm khỏi phải mất tiền hôm nay, để mà lên kế họach ” quỵt tiền” nhưng khi nhìn theo tay của Thảo thì hắn thay đổi sắc mặt, tiêu đời tiền hắn để dành đi chơi chiều nay với em rồi . Hắn quát lên
- Sao bà có thể lục cặp người khác được chứ
- Theo luật thì kẻ nào thiếu tiền hơn một tháng thì khôn hồn nộp, còn không thì khám thôi . Mà ông thiếu tiền quỹ hơn ba tháng chứ ít gì nên hôm nay tui giúp ông dọn dẹp lại cặp của ông đồng thời khám luôn đó mà
Chữ “đó mà” của Thảo được kéo dài ra khiến cho Hồng phải nín cười, còn tên kia thì tức nhưng Thảo nói có lý nên hắn chỉ dám nuốt hận chấp nhận hi sinh một bữa để ở nhà . Nhưng phải cám ơn hắn, nhờ vậy mà Hồng và Thảo mới trò chuyện rồi dần thân nhau .
Để coi! Shopping thì phải ăn mặc gọn để có gì thử đồ nữa nên cô chọn kiểu jean bạc màu đi kèm với áo thun hở vai . Vậy là xong! Lên đường! Rà xe mãi cũng tới được quán cơm bà cả mà hai người hay ăn . Con này là chúa trễ, mỗi lần cô lên trước là y như rằng cô có thể đoán được tương lai cho số phận không may của mình . Nhưng Thảo đã chờ từ lúc nào
- Con quỷ! Mày bắt tao chờ hả ?
- Chuyện lạ, mày lên sớm à . Xem ra không phải tao là nguyên nhân trời mưa hôm nay mà mày hay hơn
- Tao có bắt mày chờ như tao bắt thằng em chờ đâu
- Ừ, không trễ đâu hen chỉ mới chính xác là một tiếng ba mươi phút thôi à .Chờ mày riết rồi tao với đồng hồ này thành đôi bạn thân tri kỉ từ hồi nào không hay à
- Mày chỉ giỏi ăn hiếp tao thôi
- Ai với ai biết liền . Sao hôm nay lên sớm thế ?
- Thì người ta gọi, tao vui thôi
- Trời, anh gọi mày vui . Còn đi với tao không vui à
- Í ai nói . Ai chứ đâu bỏ mặc Hồng được đúng không ? Hôm nay cho mày quyết định ăn món gì đó .
- Trời!
Chắc mình phải cho nó thấy quan tài mới được . Vào quán cơm, đợi Thảo qua bàn kia lấy đũa, muỗng thì Hồng mới dặn những món mà theo cô biết Thảo ghét cay đắng . Cho mày chết! Quả vậy khi thấy mấy món đó, Thảo la um sùm
- Mày ác quá! Tao không ăn mà mày dám kêu những ..
- Ai kêu mày để tao quyết chi ? chủ đã quyết thì khách không cần bàn cãi
- Mày nhớ đó .. Nói rồi, miệng nhỏ méo xệch khi phải nhai những món mà Thảo ” thương cho lắm, cắn cho đau” . Hồng phải nín cười dữ lắm khi thấy mặt bạn mình như thế . Dù gì thì hai người cũng đã qua đựơc cửa ải ăn uống, chính xác nói qua thì chỉ có Hồng, còn Thảo thì cố nuốt cho phần cơm mình để khỏi tiếc tiền . Ra khỏi cửa, cô chưa hết tức
- Con kia, mày nhớ đó
- Mặt tao thì tao nhớ chứ chẳng lẽ mày bắt tao nhớ mặt mày chi ?
- Hừ ..Đúng là mày rủ tao đi thì tao phải coi ngày trước chứ .. trời ơi là trời!
- Mày còn đó mà than nữa thì tao đi một mình à . Có đi không thì bảo ?
- Tao đi chứ làm gì mày ép tao ghê thế .
- Vậy thì dắt xe ra đi ở đó mà nhớ tới trời hòai
- Kệ tao, con kia!
Đúng là Hồng hết ý kiến, nói về trong công việc thì Thảo rất có trách nhiệm, nhiều lúc cô còn lo hơn cả Hồng nữa . Nhưng ra khỏi công ty thì Thảo “lo công việc” thành “vui vẻ nhưng tửng ” mà Hồng thì giờ đang chịu Thảo đó . Hy vọng ngày hôm nay bình an!
Chính xác là cả ngày chủ nhật không có chuyện gì xảy ra đúng như Hồng mong muốn trừ mấy việc thử áo con Thảo bắt cô chờ ba mươi phút . Trời ạ! con gái gì vậy nè trời_ Hồng đã la lên như thế thì thảo chỉ buông gọn một câu ” Thì mày cũng là con gái nên đừng có mà than phe ta nữa ” .
Quăng mấy giỏ áo quần lên giường, Hồng nằm dài ra . Mệt thấy bà! Ai nói shopping không có gì thú vị chứ, đi rã cả chân ra coi như tập thể dục luôn. Bình thường Thảo rủ thì Hồng đang bận nên không đi nhiều, còn hôm nay thì .. nhờ vậy cô mới tìm được mấy cái áo đầm và jean mới nữa . Xong một ngày, cô cảm thấy nhẹ nhõm khi đắm mình trong làn nước ấm của vòi sen . Thân hình cô như một khối cân đối, cao ráo đang chìm trong hơi nuớc, da cô sau một trận shopping thì ửng hồng lên . Mà ai cũng nhìn Hồng thì đều đầu tiên họ phải công nhận là da dẻ cô rất trắng . Ngực thì bình thường nhưng cô muốn có chút sự thay đổi trên đó chứ đừng có nhỏ bé thế này, mặc áo vào rất xấu . Con Thảo cũng nhận xét như thế mỗi khi cô thử áo .
Kệ! Mai đi làm rồi, không suy nghĩ gì hết! Xong xuôi tất cả thì cô leo lên giường, tiếp tục ôm cuốn sách xếp hình để mốt khoe với đứa em chứ ai đời giờ này mà cô cũng không biết cách xếp máy bay đơn giản thì còn làm chị sao nổi trời . Nhưng rồi thì cô cũng từ từ buông mình trong giấc ngủ …..
Ngồi gõ tài liệu cho trưởng phòng, bỗng từ đâu Thảo bay vào rồi la tóang lên rằng
- Ê! Lính mới tới rồi mày
- Ai ?
- Thì lính mới, tao nhớ mày rất thích thú lắm mà
- Đánh cái văn bản này tao hết hứng rồi
- Dẹp đó đi, cả văn bản lát cũng xong mà, còn giây phút gặp đầu tiên thì ngàn lần mới có dịp .
Thế rồi Thảo lôi Hồng ra ngoài mặc cô giãy giụa .. Thiệt là hết ý kiến với con này luôn! Thảo và Hồng ra ngoài đã thấy mọi người bu quanh trưởng phòng . Để ý kĩ thì thấy có dáng ai đó đứng cạnh, vẻ mặt nghiêm cũng có thể, mà hồi hộp thì cũng đúng . Nói chung là Hồng không quan tâm cho lắm . Cô chỉ biết là trưởng phòng mà xong việc giới thiệu này thế nào cũng gõ của phòng cô mà hỏi văn bản . Mà giờ đứng coi thế này thì lấy đâu cô trả lời hả trời ?? Với lại 6 trang chứ ít ỏi gì hả ? Con Thảo này đúng là hết chuyện lại đi …
- Đây là anh chương từ tỉnh chuyển vào . Giọng trưởng phòng vẫn đều đều không thấp cũng không cao .. Anh sẽ làm trưởng phòng điều hành khu vực này, còn tôi sẽ chuyển qua ngành khác ..
- Như vậy trưởng phòng đi thiệt sao ?
Hồng và Thảo tròn mắt khi nghe tin ấy, ở gần trưởng phòng nhất mà hai cô lại không biết về điều ấy . Hồng mấp máy môi
- Chị đi thiệt sao ? Chị đi đâu đặng tụi em tới thăm
- Đi về làm tròn phận sự vợ trong gia đình chứ sao
- Trời, chị lấy chồng hả ?
- Ai vậy chị ?
- Nói chung là mọi người sẽ biết mặt anh ấy sớm thôi, ngay trong ngày cui của tôi . Được chưa ?
- Chị nhớ nhé!
Hồng rưng rưng nứơc mắt khi nghĩ đến cảnh xa người đã từng dìu dắt mình trong công ty này . Ngừơi con gái trong cương vị trưởng phòng của công ty vẫn tiếp tục giọng trầm lắng của mình
- Nhưng công việc thì vẫn tiếp tục điều hành bởi anh Chương, tên thật là Nguyễn Văn Chương . Anh rất hiền nên yêu cầu các cô hãy còn chưa có bạn trai hay vì tức giận người yêu của mình mà “hành hạ” . Mong các bạn nể tình tôi mà đừng làm tội tình người mới .
Hồng vội nhanh nhảu đối đáp
- Chị yên tâm, có em “chăm sóc” cho ảnh . Em đảm bảo mốt chị về thăm thể nào chị cũng phải khen em mát tay quá đấy
Nghe Hồng nói vậy, chị trưởng phòng và mọi người cười . Còn riêng người mới tức là người sẽ thay cái chức đang sắp bị bỏ trống khẽ cười để lộ ra cái răng khểnh với đôi mắt khẽ nheo lại . Thảo húyt tay Hồng nói nhỏ
- Trời! Tao bị trúng tiếng sét ái tình rồi mày . Dễ thương cực!
- Cái gì ? Mày có bồ rồi mà còn đeo thêm nữa là sao
- Kệ! Tao khen thì cứ khen . Mày coi hắn có cái răng khểnh chết người kìa
- Tao chẳng thấy cái gì đẹp cả, mũi thì thấp lè tè, mắt thì cứ híp híp lại y như ..
- Được rồi, tao biết mày sắp nói con gì rồi ..Im cho tao nhờ
Người con trai mới vào đâu có biết rằng mình đã có một người để ý nhưng không phải thương mà để phê bình . Anh không biết sau này dài dài tùy theo thời gian anh sẽ ở, phải đối đầu thế nào với sự đối chọi từ Hồng . Mới gặp mặt nhưng Hồng đã không có chút ấn tượng về chàng trai mới tới đã làm xao động trái tim các cô hãy còn dính bụi trần trong công ty, tất nhiên là cô chưa tính đến con bạn mình, nó thì giờ đang ở lưng chừng . Đáng lẽ lên được thiên đàng rồi nhưng cũng tại răng khểnh làm nó vướng mắc lại .
Ngừơi mới tên Chương lần này cất tiếng
- Tôi mới vào, nếu có gì sai sót xin mấy chị giúp đỡ cho . Mong rằng chúng ta hợp tác lâu dài .
- Anh bao nhiêu tuổi mà kêu tụi này là chị, bộ muốn cho tụi này ế hết hay sao? Chanh chua, Hồng hỏi lại
- 26 tuổi thưa cô . Xưng hô được chưa thưa cô ? cô .. Chữ “cô” đựơc kéo dài ra khiến mọi người cười rộ lên làm Hồng đỏ mặt . Người cô lúc này có cái gì đó tức không thể tả.
- Hồng đó em, phó trưởng phòng đó . Có tiếng siêng năng, tháo vát rất đựơc việc .
- Em nghe nói hồng là loài hoa rất đẹp nhưng cũng rất dễ làm người phải đau vì bị gai đâm . Thực ra thì em chưa cầm hoa đó tặng ai nhưng kinh nghiệm hôm nay đã dạy em một bài học .
“Hắn đang mỉa mai mình .. ” Hồng tức lên, đạp sang chân Thảo làm cô phải quay sang hỏi
- Mày làm gì vậy ? Mày ghét tao thì cứ nói ghét tao chứ đừng có hành hạ bàn chân nhỏ bé của tao
- Tại thằng răng khểnh của mày đó . Có bồ thì cứ mơ tới bồ đi ở đó mà mơ tới hắn .. Tao phải nói thằng bồ mày khôn hồn thì lo giữ mày mới được .
- Cho mày nói .. Im để người ta nói tiếp kìa
- hừ
Chương sau khi nhìn Hồng và biết cô đang cay cú vì bị mình trả đòn liền mỉm cười như làm hòa với cô . Tuy nhiên, anh chỉ nhận lại cái nhìn đầy viên đạn với tất cả âm khí trong đó . Anh chỉ biết lắc đầu mà nghĩ ” Thế này thì mình còn phải gay go lắm đây” . Thảo cảm nhận sắp có chiến tranh bùng nổ ngay sau khi Chương vào nên cô nói
- Tui đề nghị thế này hay tụi mình sau giờ làm, gặp nhau tại quán nào đó tổ chức một bữa tiệc gọi là tiễn chị trưởng phòng và chào mừng anh Chương .
- Thảo nói tiễn chị cứ như chị sắp chết không bằng
- Chị tha tội, em dùng từ không chính xác .. coi như là chia tay chị đi hen
- Tui dư sức biết cô bày trò để nghỉ sớm chứ gì
- Úi, không có . Em nói sau giờ làm mà
- Vậy giỏi . Mọi người đồng ý không ?
- Khỏi nói tất nhiên rồi .
- Anh Chương nhớ có mặt nghen! Thảo la to lên .. Cho tụi em nhờ đó ..
Trời ạ! Con này thiệt là .. Hồng chỉ lắc đầu chào thua . Bạn nó thua mà nó không giúp, lại đi giúp kẻ gì đâu, đã vậy còn xưng em ngọt xớt nữa . Không khéo bồ nó nghe được chắc chỉ việc ôm mộng mà rớt xuống chín tầng mây thôi . Dẹp! Về làm nốt công việc thôi .
Hồng quay lưng tiến thẳng về phòng làm việc bỏ mặc sau lưng tiếng vỗ tay chào mừng Chương . Từ xa, Chương nhìn theo người con gái vừa nãy đối đáp với mình, người cũng vừa ban ân huệ cho anh bằng con mắt hình viên đạn với tất cả hứa hẹn những chuyện sẽ xảy ra không hay cho anh trong tương lai . ” Đúng là con gái thành phố khác thiệt! Chanh chua thiệt” Chương vừa lắc đầu vừa mỉm cười .
Giờ tan sở, tất cả mọi người ùa lại tập trung trứơc cổng . Thảo nói
- Để coi, mọi ngừơi ai cũng có xe duy chỉ anh Chương là người mới tới nên xem ra trong số chúng ta phải có người đèo anh rồi
- Giờ anh chịu ai thì người đó chở .
- Ý hay! Anh chọn ai trong số những bông hoa đang hé nở đây hở anh Chương
- Thật tình nếu phiền các cô quá thì thôi vậy, tôi đón xích lô
- Trời! Ai lại để người mới tới lại phải làm vậy nữa, chắc gì anh biết trả giá xe ở thành phố này . Thôi, Hồng mày chở ảnh được không ? Hồng !
Không để ý cuộc bàn tán sôi nổi từ nãy giờ chỉ chung quanh đề tài là anh Chương nên cô ngước nhìn trời mây, nghĩ giờ này chắc mẹ mình cũng đã nấu xong cơm tối nhưng cô đã gọi sẽ về trễ nên xem ra chắc vắng lắm đây .
- Hồng!
- Gì ? Cô nghe Thảo giật vai mình
- Mày lơ mơ tới đâu rồi hả con kia ? Anh Chương chọn mày chở ảnh đó
- Cái gì ? Tao ..
- Không nói lôi thôi, anh Chương qua xe con Hồng mà ngồi . Tất cả lên đường ..
Giỏi cho con này! Mày chỉ huy, tính toán quá hay! Tại sao cứ nhè mình mà chở tên này chứ ? Đúng là ngày hắn vào là ngày xui cho mình . Đợi đó đi Thảo! Mày sẽ còn khóc dài dài với tao vì vụ này . Hồng ấm ức rồ ga rồi quay lại anh Chương nói
- Lên xe chứ còn đứng đó làm gì ?
- có cần tôi chở hay không ? tôi cũng biết lái
- Không cần . Mắc công tôi bị phạt tiền vì chuyện không đâu nữa . Lên xe dùm không khéo con Thảo cằn nhằn tôi nữa .
- Tùy cô thôi!
Chương nhún vai khi thấy sự cầu hòa của mình không được Hồng đáp lại . Anh chỉ biết phó số cho trời định .
Cả một đoạn đường dài nhưng Chương không tài nào bắt chuyện được với Hồng . Xem ra con đường đi tới tiệm ăn không dài và gian khổ bằng con đường cầu hòa với cô gái khó tính này . Chương nghĩ như thế và thở dài . Bỗng Chương nghe tiếng két và để giữ thăng bằng, theo phản xạ, anh vòng tay ôm lấy eo của Hồng . Cảm thấy có ai đó đang đụng chạm vào người, Hồng vốn không có thiện cảm khi người khác đụng người cô nênnói khẽ với hai hàm răng đay nghiến
- Làm ơn rút tay ra khỏi người tôi dùm . Đừng có mượn cớ đèn đỏ mà giở trò ở đây .
- Tôi đâu có cố ý, chẳng qua tại tôi nghe tiếng két nên phản xạ tự nhiên ..
- Thôi khỏi cần minh oan, anh tưởng anh có thể viện cớ này nọ ..
- nè cô, tôi không biết cô có ý tốt hay xấu gì nhưng xin đừng nghĩ tôi là hạng người mượn trường hợp này mà làm trò gì bậy ..
- Vậy thì rút tay ra khỏi hông tôi ngay .
- Tốt thôi . Đây là lần đầu cũng như lần chót tôi đi nhờ xe cô .
- Yên tâm, anh không còn dịp nữa mà đi nhờ xe .
Cuộc đối thoại chấm dứt ngay khi đèn xanh bật lên . Hồng phóng xe thẳng theo cuộc hẹn của mọi người trong công ty . Phía sau, Chương cảm thấy có cái gì đó hụt hẫng bên trong tận tâm hồn . Anh nghĩ dù gì có thể Hồng là con gái thành phố nên khác tỉnh, không nhẹ nhàng sâu lắng nhưng giờ qua cách nói của cô lúc nãy thì anh không còn nghĩ sẽ kết bạn với cô như mong muốn ban đầu . Hai người im lặng trên đường giữa bao tiếng ồn .
- Tới rồi! Xuống xe dùm!
- Cảm ơn!
Đúng hai tiếng cám ơn xong, Chương quay người hòa vào mọi người đang quây quanh anh . Hồng thấy Chương như thế cũng hơi chột dạ . Cô biết nãy mình có nói quá lời vì rõ ràng anh không hề cố ý, đó chỉ là phản xạ tự nhiên, nếu là cô thì cô cũng sẽ làm như vậy . Chỉ tại ác cảm ban đầu nên cô trút giận lên anh .. Nhưng chẳng lẽ mình chạy theo xin lỗi rồi mọi người sẽ bu quanh hỏi chuyện gì đã xảy ra thì sao ? Hồng đắn đo đứng mãi cho tới khi Thảo chạy ra
- Sao mày đứng ngoài này ? Còn không mau vào chiến đấu nữa chứ
- Tao …
- Lại dở chứng không ăn nữa hả ? Muốn mọi người hùa ra khiêng mày vào như lúc trước à ?
- Tao không biết tại sao tao không muốn ăn lúc này ?
- Hay .. hai người cãi nhau trên đường đi hả ? Anh Chương làm gì mày ?
- Có .. Không .. tại bất chợt tao không muốn thế thôi . Mày biết tao quá rồi
- Đúng nhưng mày thường không muốn ăn khi mày làm cái gì đó sai hay cãi nhau sao đó … cho nên tao nghĩ ..
- không có đâu .. thôi mày đừng nói nữa, tụi mình vào mắc công mọi người chờ .
- nhưng, mày nói không muốn ăn mà ..
- Tao đổi ý rồi, đứng nghe mày nói nữa chắc tao chết . Thà ăn còn hơn nghe mày nói
- Giỏi lắm con kia! Tao không tin là tao không moi được chuyện từ mày
- Cứ tự nhiên . Mày có vào không hả ?
- vào .
Thảo và Hồng bứơc vào tiệm, bên trong mọi người đã tụ tập ngồi quanh bàn . Thảo ngồi xuống chỗ của mình, kế trưởng phòng . Còn Hồng thì miễn cưỡng lắm mới ngồi cạnh Chương . Không biết vô tình hay cố ý mà ai đã để sẵn cái ghế trống cạnh Chương nên Hồng đành chấp nhận tình cảnh này .
Xung quanh, mọi người cười nói vui vẻ . Duy chỉ có Hồng thì chỉ lâu lắm mới nở nụ cười cho qua chuyện . Cô không biết rằng cả buổi Thảo quan sát cô một cách kĩ lưỡng, không hề bỏ sót một thái độ nào của cô bạn mình . Còn Chương thì cười nói vui vẻ, thật ra anh cũng chẳng hứng thú gì mấy với tiệc tùng nhưng mọi người đã như thế này thì anh cũng phải góp vui chút . Chỉ có điều anh rất bực mình khi Hồng gọi anh là người mượn thời cơ để làm điều sai trái . Suốt cả buổi, anh không hề để ý xem thái độ của Hồng thế nào, rằng cô có chút ăn năn gì không khi anh quay lưng không thèm nhìn cô . Chương không muốn tốn thì giờ để chỉ ngồi cãi những chuyện vớ vẫn với cô .
Tiệc tàn, ai nấy đều chuẩn bị ra về trong tâm trạng vui vẻ . Thì bỗng Thảo la lên
- Óai! Vậy lấy ai chở anh Chương về đây ?
Chỉ có câu hỏi đó thôi mà mọi người đều nhao nhao cả lên . Cũng phải thôi, không biết kiếp trước tất cả có nợ nhau không mà ùm vào toàn là nữ với nữ, chẳng lấy một chàng trai nào cho ra hồn cả . Cho nên khi Chương vào, các nữ nhi trong công ty, chính xác thì trong khu vực này thì rất vui mừng . Chí ít cũng có người đỡ đần công việc nặng nhọc của mình .
Chương nghe thế liền cười
- Để tôi đón xe ôm về cũng được
- Í, không đựơc . Ai để của báu của cả phòng .. lộn .. người mới vào phải đón xe về chứ, phải không mấy chị ?
- Đúng rồi
- Thế giờ tới ai chở anh Chương về đây ?
- Khó à nha! Nhà anh Chương cũng xa lắm à, mà tụi này ai cũng bận việc hết!
- Tui có ý kiến, người nào chở anh Chương tới đây thì người đó chở ảnh về
Trời ạ! Cũng con Thảo lanh chanh này nữa, vậy mà không biết hồi xưa, cô chấm nó chỗ nào mà phong chức lớp phó kỉ luật nữa . Hại mình biết bao nhiêu là chuỵên mà nó còn thấy chưa đủ sao ? Hồng vò đầu bứt tóc khi thấy cô bạn thân mình cứ đẩy vào tình huống khó xử thì từ đâu bỗng có tiếng
- Để em chở anh về, chị Hồng còn bận việc nhà nữa chứ
Quay lại thì vị cứu tinh là Lài, nổi tiếng hiền nhất trong tất cả . Lài không những xinh xắn mà cô còn được trong nhiều công việc . Ở gần Lài, người ta không cảm thấy mệt mỏi mà trái lại thú vị khi khám phá cá tính của cô . Đặc biệt, cô có má lúm đồng tiền duyên chết người và một thân hình cân đối . Cả khu ai cũng quý mến cô . Chỉ có điều hôm nay thật đặc biệt khi một người con gái vốn ít nói như cô hôm nay xung phong chở Chương về khiến tất cả đều ngạc nhiên .
Chương lần đầu tiên phát hiện ra một bóng dáng mảnh khảnh, lại có cái gì đó rất đặc biệt khiến con tim anh khẽ rung động . Vẫn giữ thái độ điềm nhiên mặc dù anh biết có cái gì đó không bình thường về bản thân khi anh nhìn Lài
- Không phiền cô …
- em tên Lài
- Vậy thì có phiền Lài không ?
- Không ạ! Tại em thấy chị Hồng mệt nên giúp chị ấy thôi
Hồng mỉm cười nghĩ “Ai chứ xem ra con bé này không hiền như mình tưởng ban đầu .. mà thôi có người giúp là được ” Nghĩ thế, Hồng liền cười nhoẻn
- Vậy thì hay quá, mình còn phải về sớm kẻo gia đình lo nữa . Cám ơn Lài ha, đâu có như ai nãy giờ toàn đề nghị những món độc chiêu … Vừa nói Hồng vừa liếc về Thảo lúc này đang biết bạn mình đang trách thầm nên cô ngó lơ chỗ khác .
Thế là, mọi người ra về với sự hài lòng và an tâm khi có người chở Chương . Chỉ trừ có Thảo là cô về với tất cả sự trách cứ của Hồng . Đi kè nhau, Hồng la quái lên
- Mày hay lắm, con kia!
- Không dám nhận! Mà mày tức gì chứ ?
- Mày toàn đẩy tao vào đừơng cùng không à . Hồng chở anh Chương, Hồng đưa anh Chương về . Giỏi sao mày không đưa ổng về mà bắt tao thế mạng là sao ?
- Muốn lắm nhưng tao bị kềm rồi
- Giờ mày mới nhớ mày có người yêu rồi hả ?
- Kệ tao
- Vậy hả ? Ai nói là tao thích cái răng khểnh chết người của anh Chương ? Ai ?
- Tao được chưa
- Giỏi đó! Biết nhận là tốt .
- Thì tao khen đâu có nghĩa là tao thương ảnh
- Lí sự .
-Tao qụeo đây, về cẩn thận nha mày!
- ừ!
Thảo qụeo cua khi đèn xanh bật lên . Chỉ còn Hồng thẳng tiến tới nhà với tất cả những suy nghĩ ngổn ngang trong lòng . Cô thấy mình sai khi lỡ trách Chương nhưng thực sự tại sao như thế thì cô không thể nào giải thích được . Từ đây, mình phải cẩn thận mồm mép mới được . Nhưng chẳng lẽ mình không xin lỗi người ta một câu cho ra hồn còn hơn mang nặng trong lòng mãi . Vậy thì mai gặp hắn rồi nói để chứng tỏ Hồng này cũng là nữ nhi đàng hòang chứ không chanh chua, dễ làm người ta chảy máu như Chương đã chọc . Nghĩ thế, cô an tâm về nhà và đánh một giấc tới tận sáng.
Lại nói về Chương với Lài, hai người phải đi qua nhiều ngõ mới tới nhà anh . Xuống xe nhưng Chương hãy còn tần ngần, thực sự thì anh không thể nào giải thích về hành động kì lạ này của mình . Lài giục
- Anh vào nhà đi
- Ừ, thế Lài vào uống hay ăn chút gì nhé! Nhà tôi xa quá lại phiền Lài thế này thì không hay chút nào
- Không sao đâu anh! Em phải về mắc công nhà em chờ
- Xin lỗi tôi đã không nghĩ tới điều đó .
Đột nhiên, Lài tiến gần Chương, cầm tay anh và nói
- Chúc anh ngủ ngon nha!
rồi cô quay lưng đi để lại sau lưng một ánh mắt lưu luyến . Chương thẫn thờ khi thấy bóng Lài biến hút dần trong bóng đêm . Anh cảm thấy mình có gì đó lưu luyến với cô gái dáng người mảnh khảnh này . Cô không giống Hồng, người mà anh vừa mới vào đã tìm cách gây sự lại còn nghi ngờ anh làm điều gì ám muội nữa . Anh không thích loại con gái như thế nên khi gặp Lài, anh có chút gì đó cảm tình chắc tại cô hiền và nụ cười chúm chím khiến con tim người khác biết dao động
Lên thành phố này chưa đầy sáu tháng, trải qua biết bao thăng trầm trong cuộc đời nên anh chưa tìm được một người con gái nào có thể cùng anh chia sẽ những vui buồn trong cuộc sống . Bạn bè anh hay đùa là anh có trái tim băng giá, và một trí óc quá thép, không biết chút rung động . Giờ tự nhiên vừa trông thấy Lài, anh lại khẽ chút gì bâng khuâng . Cảm giác ấy khiến anh tin rằng trái tim anh vẫn có bốn ngăn, được nuôi dưỡng bằng máu cũng như các chất dinh dưỡng . Nó cũng biết đập, biết xao xuyến trước vẻ đẹp kì lạ như Lài .
Có lẽ đêm nay là đêm khó ngủ nhất của Chương . Trong anh chỉ có bóng hình cô gái với hai má lúm đồng tiền duyên chết người, giọng nói nhỏ nhẹ trầm lắng kì lạ .Kèm đó là cô có thân hình đẹp với chiếc eo thon và ngực nhỏ nhắn .Nằm trên giường, mà anh chỉ mong sao trời mau sáng để anh bắt đầu ngày đầu tiên làm ở nơi mới, và điều quan trọng là được trông thấy Lài . Anh nhớ mãi câu chúc ngủ ngon của cô, nó khiến anh nao nao khó tả . Mặt trời hãy mọc lên giùm!
Đồng hồ gõ 5 giờ sáng mà anh đã dậy từ bao giờ . Chương tính nếu đón xe từ đây mà lên công ty thì phải hơn ba mươi phút nên anh đã vặn đồng hồ sớm để chuẩn bị tất cả. Nhưng 5 giờ rưỡi, ra đầu ngõ mà không thấy lấy bóng dáng xe ôm quen thuộc mà anh thường hay đón nên anh cũng hơi chột dạ . Quay vào nhà thì thấy Lài đã chờ . Anh vừa ngạc nhiên mà cũng vừa mừng . Lài chào anh bằng nụ cừơi tươi
- Anh Chương, chuẩn bị sao sớm thế ?
- Lài, tới hồi nào ? Có chuyện gì thì sao không đợi lên công ty rồi ..
- Em nghĩ anh cần xe nên em tự nguyện đưa anh đi, chừng nào anh có chiếc xe thì lúc đó em thôi
- Sao Lài tốt quá vậy . Thiệt sự thì tôi có mối xe ôm quen nhưng chờ mãi mà không thấy ông ấy nên cũng đâm lo . Tôi thấy làm phiền Lài nhiều quá thì ..
- Không sao đâu anh . Tưởng anh còn sửa soạn trong nhà nên em không dám kêu cửa ai dè anh Chương nhà ta cũng sớm quá .
- Lài cứ chọc . Lài ăn sáng chưa ?
- Chưa nên em mới rủ anh nè . Anh lên xe đi, mình tìm một quán nào đó gần công ty rồi ăn chung luôn .
- Ừ, cám ơn Lài nhiều nha!
Chương cảm thấy ngày bắt đầu như thế này thì quá may mắn với anh . Thực sự anh cũng không mong đợi là anh sẽ gặp Lài sớm hơn thế . Đã vậy, anh còn có dịp tìm hiểu về cô, người con gái khiến cả đêm anh phải thao thức ngay từ lần gặp đầu tiên .
Cả hai dừng trước quán ăn nhỏ, nằm nép trong một góc đừơng . Lài nói
- Quán này em với chị Hồng, Thảo hay ăn trưa . Đi bộ mười phút thôi từ công ty nên anh không sợ trễ giờ nhé!
- Lài thân với Hồng lắm sao ?
- Thân chứ, cả chị Thảo nữa! Cái chị mà hôm qua cứ bắt chị Hồng chở anh đó .
- À! Nhớ rồi . Nhưng tôi không hiểu sao mới vào đã bị cô Hồng ghét thì ..
- Không có đâu anh, chị ấy là vậy, lúc em mới vào bị mấy anh ở khu vực khác chọc, thấy vậy chị Hồng bênh em . Còn chị Thảo thì la mấy người đó . Em cứ nhớ mãi dáng chị Hồng đứng chống hai tay ngang hông mà quát rằng ” Đừng tưởng là nam nhi muốn làm gì thì làm”, còn chị Thảo thì cứ giơ nắm tay mà nói ” Còn chọc nữa thì liệu hồn”
- Thiệt hả ?
- Hai chị ấy tốt lắm, nhưng hình như chị Hồng có ác cảm với phái nam nên cứ cằn nhằn em và chị Thảo cẩn thận miệng lưỡi tụi con trai
- Hồng bao nhiêu tuổi ?
- Chỉ thua anh có hai tuổi à
- Vậy là 24?
- Vâng, em thì mới có 23 thôi, còn non dạ lắm .Nhờ chị trưởng phòng, chị Hồng và chị Thảo nên mới vững cho tới hôm nay .
Té ra Hồng cũng tốt chứ không như anh nghĩ .. cho tới tối hôm qua, thì anh hãy còn ác cảm về một cô gái đầy chanh chua như Hồng . Nhưng nhờ Lài mà anh mới biết Hồng chỉ vì ác cảm tụi con trai mà cô đem lòng ghét anh . Nhưng sao anh cứ hỏi mãi về Hồng thế này nhỉ ? Mình đang muốn thăm dò về Lài mà, thiệt chẳng ra đâu gì đâu hết .
Nhưng hỏi gì chứ, chẳng lẽ mượn Hồng để mà tiếp chuyện với Lài hay sao ? Hồng và Lài là chỗ thân tình nên nếu anh để lộ là anh ghét Hồng hay cứ dò hỏi mãi về Hồng thì cô sẽ nghĩ anh đang mến người khác thì khổ nữa . Cái quan trọng là anh nên bắt đầu từ đâu .. đó mới là vấn đề . Anh cũng được bạn bè đặt cho biệt danh người khéo ăn nói, nhưng anh chẳng thấy khéo đâu hết nhất là ngay lúc này, ngay trước mặt người con gái tên Lài .
Lài vẫn đang nhai ngon lành dĩa thức ăn của mình, còn Chương thì nuốt từng hạt cơm cứ như nuốt phải đá mà mặt lâu lâu nhăn lại . Anh không thể nào tìm ra cách mở đường trong cuộc tiến công tới người con gái đang ngồi trước mặt mình . Gần đấy nhưng anh sao thấy xa xôi quá! Đang miên man suy nghĩ thì
- Ủa, Lài em tới sao không phone kêu chị đi sớm ăn cùng
Giọng này sao nghe quen quá! Chương ngứơc mắt nhìn lên . Thì ra Hồng, bởi vậy nên anh cảm thấy dĩa cơm mình đang cố nuốt như thêm gì đó đắng . Trông thấy Chương, Hồng ngạc nhiên . Cô nhủ thầm ” Quái, sao hắn cứ như sao quả tạ của mình vậy trời ” .Nhưng nhìn Lài, cô bỗng lóe ra chút gì đó nên mỉm cười chào Chương .
- A, anh Chương . Anh ăn sáng cùng Lài hả ? thì ra con nhỏ này có người ăn cùng rồi nên quên đàn chị như tôi
- Í . Không có đâu chị Hồng, nãy giờ anh Chương cứ hỏi về chị mãi là tại sao chị ghét con trai đến thế
- À, vậy sao ? Bởi vì có rất nhiều người bên ngoài thì rất đàng hòang, nho nhã, nhưng bên trong thì .. Tôi nói đúng không anh Chương ?
Lại đả tới mình, đúng là gặp Hồng y như rằng anh biết là hậu vận đã thay đổi . Chẳng phải anh cố ý mà sao cô cứ không chịu hiểu thì thiệt anh hết ý kiến . Chẳng lẽ cô không nhận ra mình đang đi quá xa rồi sao ? Nhất là trứơc mặt Lài nữa .
Chương không biết thế nào nên nói để mà có thể phản bác Hồng thì Lài đã giúp anh
- em nghĩ không phải ai cũng như chị nói . Tùy vào suy nghĩ của mỗi cá nhân thôi .
- ừ, thì chị đâu có đả động tới ai đâu mà em bênh nhanh thế . Nhưng xem ra cô cũng biết nghĩ dữ lắm à .
- Chị này, cứ chọc em hoài . Chị ăn sáng chưa ?
- Chưa, dạo này không muốn ăn tí nào
- Chị xanh đi thấy rõ . Có chuyện gì không ?
- Không, tại chị suy nghĩ nhiều đó mà . Em sướng nhé, ăn ngủ như tiên .
- Chị sao cứ chọc em, lại chọc trước mặt anh Chương nữa .Chắc ảnh đang cười em
Chương nhe răng cười
- Không có, nãy giờ hai chị em nói gì tôi không có để ý à!
Sự thật nãy giờ anh không chú ý lắm cuộc nói chuyện của hai người . Dường như từ lúc Hồng tới, anh không hiểu vì sao mình lại chú ý đến cô . Trông cô xanh xao thấy rõ . Từng nghe trưởng phòng nói trong công ty này, nhất là khu vực này, thực lực thì ai cũng ngang cơ cả . Nhưng chịu khó, chấp nhận hi sinh cá nhân thì xem ra Hồng hơn . Nghe đâu,cô đã từng vào viện chỉ vì dầm mưa và không ngủ để thực hiện xong công tác mà trưởng phòng nhờ cô hoàn thành gấp .
Lúc đó chưa gặp nhưng trong anh cũng có chút ấn tượng tốt về người con gái này . Nhưng kể khi bị cô chơi một vố đau ngày mới vào, xem ra ấn tượng đó đã giảm đi rất nhiều . Anh thực sự muốn quen Lài nhưng có gì đó ngăn cản tiến tới gần cô . Chương vốn thích người con gái thùy mị, hiền lành như Lài nhưng không biết nguyên cớ gì đâu mà nãy giờ, anh chỉ chăm chú để ý Hồng trong khi cô say sưa trò chuyện huyên thuyên với Lài . Cô tự nhiên vui vẻ khác với Hồng trong công ty là nghiêm túc.
Nhận ra mình nói hơi lâu mà Chương đang ngồi đối diện nên Hồng tự đứng lên
- Thôi, chị vào trứơc nha Lài, nãy giờ nói chuyện hơi bị lâu mắc công có người nghĩ hai chị em mình quên người ta . Chị đi ha! Chào anh Chương!
Dáng Hồng thoăn thóăt qua đường rồi biến hút dần trong tòa nhà cao tầng . Còn lại Chương và Lài ngồi đối diện nhau nhưng không biết nói thế nào . Lài cũng vừa xong phần ăn của mình,còn Chương thì bỏ lưng chừng khiến cô ngạc nhiên
- Anh Chương sao thế ?
- Không, tại tôi không muốn ăn nữa hình như không quen cho lắm
- Anh Chương ở sáu tháng thành phố mà anh không quen ư ?
- Không phải, chắc tại tôi hôm nay không thích ăn uống hay sao đó
- Khéo anh bị bệnh thiệt thì sao
- Không có đâu Lài . Mình tính tiền rồi vào làm, gần tới giờ rồi .
Cả ngày hôm nay, Hồng thấy Chương có cái gì khác đối với Lài . ” Kiểu này không khéo mình phải đi đưa kiệu thì khổ “_cô mỉm cười tự đắc với ý nghĩ đó của mình. Thảo nhìn chằm chằm cô bạn mà thắc mắc
- Mày cười cái gì thế hả Hồng?
- Tao đâu có
- Giấu ai chứ không giấu nổi tao đâu à!
- Tao giấu làm chi? Mày để ý thấy ông Chương với con bé Lài nhà mình có gì đặc biệt không?
Thảo liếc mắt nhìn xung quanh. Cô không tài nào hiểu được bạn mình muốn gì nên lắc đầu
- Chịu, tao chỉ thấy hai người có đầy đủ mắt, tay chân ..giống tao với mày thôi à
-Trời, tao kêu mày để ý đến cái khác kia, hơi đâu nhờ mày đếm coi hai người có bao nhiêu tay chân hả?
- Tức là coi hai người có gì chứ gì? Mày không chịu nói rõ gì hết. Đến lúc này, Thảo mới hiểu rõ ý bạn mình
- Sao?
- Bình thường.
- Tao thấy ông Chương thích con bé Lài đó mày
- Có thấy ổng làm gì đâu với con Lài, có là có ổng nhìn mày thì có khi mày ra ngoài photo cho ổng.
- Dóc tổ, tự nhiên rỗi hơi nhìn tao là sao
- Đi mà hỏi ổng
Đang tính tranh cãi tiếp với Thảo thì Chương đi vào
- Cô Hồng.. À chào cô Thảo
- Chào tân trưởng phòng..Thảo nheo mắt cười với Chương khiến anh lúng túng, còn Hồng thì chỉ ôm đầu mà lẩm bẩm “Con này tính nết không chừa” . Nhìn qua Chương, cô đoán anh cần cô làm giúp việc gì nên hỏi
- Anh cần tôi giúp gì?
- tôi muốn nhờ cô đánh văn bản và làm một hợp đồng mới dùm
- thế hợp đồng cũ có chỗ sai à
- Không, chỉ vì tôi muốn bổ sung điều kiện thôi
- ok!
- Cám ơn Hồng!
Chương mỉm cười chào hai cô rồi quay lưng. Nhìn bóng Chương, Hồng kêu
- Anh Chương!
- Chuyện gì thế?
- Không, việc hôm qua tôi biết mình sai. Xin lỗi anh!
- Việc ..?
- Đèn đỏ ..
- À, nhớ rồi. Tôi không để bụng đâu. Còn gì nữa không ?
- Không.
- Vậy tôi vào làm tiếp cong việc.
Hồng không biết trong Chương có một sự thay đổi mới, cô không biết mình đang dần dần xuất hiện trong suy nghĩ của anh. Ngay cả Chương cũng không nhận ra điều đó, dù thực sự anh có cảm tình với Lài hơn Hồng. Nhưng khi Hồng nhận lỗi của mình, anh bỗng nghĩ cô không cố chấp lắm … Thảo nghe cuộc đối thoại của hai người mà không hiểu bèn lay vai bạn mà hỏi
- Chuyện gì mà liên quan tới đèn đỏ vậy mày?
- Chuyện nhỏ đó mà, mày đi làm việc đi
- Giấu tao hả? đợi đó đi, tao cũng khui ra hết
- ừ, đi làm dùm tao, nhớ đóng cửa phòng đó.
- Biết
Thấy bạn giận dỗi, Hồng cười. Đúng là quen nó lâu, tính trẻ con ấy vẫn không đổi. Nhưng biết đâu nhờ tính như thế, mà anh bồ của nó mới yêu say đắm. Thảo kể với Hồng”Ảnh mà không gặp tao thì y như rằng thế nào sau đó ảnh cũng phone cho tao à” . Ngẫm lại cảnh đơn chiết của mình, Hồng thấy chút gì đó được hưởng sự che chở trong vòng tay ấm áp của một người khác, được chạm vào làn da của người mình yêu thương, được thủ thỉ và nghe những lời ngọt ngào.
Đã bao lần, không biết vì sao mà cô khao khát được nghe tiếng chuông điện thoại, không phải của Thảo, của ai đó với giọng nói trầm ấm. Mà thôi! chính cô cũng từng nói cô không tin miệng lưỡi cả bọn con trai mà. Sao mà cô mâu thuẫn với chính bản thân mình như vậy chứ..Cô tập trung vào công việc của mình, cố quên đi những ước muốn kia.
Tiếng gõ cửa, Lài bước vào
- Chị Hồng ơi!
- Gì đó, có phone call báo gia đình cần gặp em nên em vào xin chị cho em về sớm hôm nay
-Gia đình có chuyện gì sao? Hồng lo lắng hỏi
- Em cũng không biết nữa
- Ừ thì em về, nhớ điền vào đơn nghe chưa!
- Em nhớ, nhưng em còn một lớp hồ sơ mà chưa giải quyết xong ..
- để đó chị làm cho. Về lo cho gia đình đi.
- em cám ơn chị nhiều. Quên nữa, chị nói anh Chương kiếm người khác chở về dùm em, bận kiểu này thì..
- ừ.
- Chào chị.
Tiếng gõ máy vẫn tiếp tục đều đều. Xem ra hôm nay cô phải làm mệt đây. Hồng thở dài…. Ánh chiều tà bắt đầu tắt cũng là lúc mọi người vội vã ra về. Chương thu xếp đống hồ sơ để trên bàn. Anh thở dài “mới vào đã một xấp kiểu này thì chắc mốt còn cao hơn nữa”.
- Anh đang than thở cho phận mình mới vào sao?
Chương ngước nhìn lên. Hồng đang đứng dựa cửa,hai tay bắt chéo nhau, cô mỉm cười.
- Cô có chuyện gì cần tôi giúp không?
- Không! Ngược lại là đằng khác.
- Là sao?
- Là con Lài có chuyện gấp nên về trước, nó nhờ tôi tìm giúp anh người chở về. Mà theo cái đà này thì xem ra tôi chở anh về là ý kiến hay nhất!
- Không sao đâu, bất quá tôi tự đón xe về cũng được. Cám ơn Hồng! Chương không muốn để tình huống tương tự xảy ra nữa nên đã quyết định từ chối.
- Đó là anh chọn nha! tôi về trước
Cô quay lưng đi mà như có gì đó nuối tiếc.. sao lạ lùng như thế! Rõ ràng hắn từ chối mà thì tại sao mình lại buồn chứ…hắn là sao quả tạ của mình thì việc hắn không đi xe mình thì phải mừng, cớ sao lại như thế này.. Hồng dắt xe ra mới phát hiện bánh xe bị xì “kiểu này chắc cán phải đinh hồi nào mình không biết”. Cô đang muốn về sớm thì tình huống lại xảy ra như thế này..Dắt xe qua bên kia đường, cô réo
- Bác Tám! Sửa xe dùm con đi bác!
Người đàn ông đang nằm gà gật trên chiếc ghế xếp, lật đật ngồi dậy khi nghe có người gọi
- Hồng hả con! Xe bị sao
- Xì bánh bác ơi! Bác sửa giúp con với!
- Dắt xe vào đây!
- Dạ!
Như một bậc thầy sửa xe, ông lão già đó nhanh tay lấy ra bộ đồ nghề của mình, xăm xoi từng chỗ trên ruột xe. Hồng ngồi cạnh đó chăm chăm nhìn thao tác của ông “Giá mình cung buết chút về sửa xe thì hay quá” rồi hỏi
- Bác ơi! Bữa nào bác rảnh chỉ con mấy khâu cơ bản sửa xe nha bác!
- Trời! Con gái mà, mấy cái này là của con trai chứ ai để tụi con gái tụi bây nhúng vô
- Khổ nỗi con không muốn lệ thuộc mấy con trai quá bác
- Ai kêu bây không kiếm người yêu đi
- Nhưng con chưa muốn bác…
- Những người chưa muốn là những người khao khát hơn ai đó con ơi!
Hồng im lặng “vậy ra mình đang rất muốn ư?” Lại một lần nữa ước mơ ấy quay trở về, cái khát khao được nằm gọn trong vòng tay của người yêu, cái ấm êm của sự che chở, những nụ hôn ngọt ngào, những sự ái ân.. sao giờ thế này..cô rùng mình một lát..khẽ liếc bên kia đường, Hồng thấy dáng ai như dáng Chương đang cố vẫy tay bắt xe nhưng xem ra anh chàng không may mắn cho lắm…
Như có cái gì đó thôi miên, cô đứng lên gọi lớn
-Anh chương, qua đây!
Lí trí cô như đang phản ứng với hành động khác thường đó..” sao lại kêu hắn qua chi?”. Chương băng qua đường, mỉm cười chào Hồng rồi sau đó phát hiện cạnh cô là chiếc xe đáng thương đang được vá lại..anh chợt hiểu để rồi sau đó có chút gì của sự thất vọng.. bởi không hiểu vì sao mà anh đã nghĩ Hồng cố nán lại chờ mình….Con người thật kì lạ! Người Chương thích thì anh không hề nghĩ tới ngay lúc này, còn Hồng chỉ là một người bình thường, đã từng chơi anh một đòn ngay khi anh lần đầu tiên bước vào thì sao anh lại như thế..
Hai con người vốn ban đầu đã không có thiện cảm với nhau nay bỗng có chút gì đó thay đổi mà cả hai vẫn không nhận ra..Chương nhìn Hồng hỏi
- Xe bị sao vậy?
- xì bánh, rõ khổ đang đói meo mà lại bị rơi vào cảnh này chứ
- Chưa ăn sao?
- có ăn trưa đâu, phải giải quyết công việc cho xong chứ!
- Hồng đừng có lo cho công việc nhiều quá mà hại thân
- Khó sửa quá
- Được mà, ai cũng có thể sửa được hết trừ khi người đó không cố gắng thôi!
- Anh cũng lí sự dữ giống Lài thiệt! Hai người hợp đó!
- Hồng đừng có chọc, tôi với Lài là chỉ mới quen biết thôi à
- ai biết được
- Hồng đi ăn không? Thiệt sự khi nói ra câu này, Chương cũng không thể nào hiểu nổi mình đang làm gì nữa.
Và hình như chỉ chờ cơ hội đó, Hồng mỉm cười đáp
- Đói lắm rồi, anh đi thì mình đi chung cho vui. Tôi biết có quán gần đây, cũng bình dân lắm. Đi bộ vài phút là tới
- Nhưng để xe ở đây ..
- Không sao! Bác Tám là người tôi tin mà. Bác cho con gởi xe nha! Lát con quay lại liền, mua cho bác gói xôi nóng luôn!
- Cái con bé này không chừa gì hết! Đi đi để xe bác sửa rồi trông coi luôn.
Nằm hoài cũng chán, phone sao mãi không reng lên như thường lệ…Thảo cứ chằn chọc mãi..Luân thật lạ! Hôm nay anh không gọi cho Thảo đúng như anh hứa. Chẳng lẽ có chuyện gì xảy ra tới anh sao? Anh đi công tác hơn hai ngày, đây là lần đầu tiên anh không phone cho Thảo. Cả con Hồng nữa, mọi hôm nó không thấy cô gọi thì sẽ gọi hỏi thăm liền…Sao hôm nay mọi người thay đổi thế..Sao mà Thảo thèm nghe tiếng chuông điện thoại, hồi nãy có reng hai ba lần làm cô cứ đứng lên giống như trong tư thế xuất binh lao xuống lầu, vậy mà sao đó nghe tiếng ba hay mẹ nói, cười, lập tức cô hiểu..đó không phải cho cô…Luân đi mà cô như có lửa cháy trong lòng, không nghe giọng cười của anh, không được anh gọi tên cô bằng giọng nói ấm áp trìu mến.. Cô khao khát được anh âu yếm trong từng cử chỉ, từ những cái hôn nồng cháy được đặt trên môi, rồi trên cơ thể của cô. Dường như khi anh đi công tác thì anh mang cả tâm hồn cô theo luôn.
Quen Luân chỉ trong một dịp tình cờ khi cô được phái làm đại diện cho toàn phòng tham quan bên đối tác. Và người đưa Thảo đi tham quan không ai khác là Luân. Nhưng lúc đó cô chẳng chú ý đến anh cho mấy. Luân xuất hiện trước mặt cô như bao người con trai bình thường khác … Anh đón cô bằng một câu mở đầu rất ư là mát mẻ ngay khi cô đi cạnh bạn đồng nghiệp
- À! Xin chào các cô.. cô đây chắc là Thảo bên đối tác chúng tôi..nghe đâu cô cũng nổi tiếng bên đó lắm phải không?
Luân chào Thảo nhưng chính xác thì anh đi chào người bạn đang đứng bên cạnh Thảo làm cô này phải cười và chỉ cô. Luân dường như hơi sựng lại..lúc đó anh im một chút rồi cười xoà
- Vậy mà tôi không biết chứ! Xin lỗi cô nha!
Còn Thảo nãy giờ chứng kiến tận mắt, nghe tận tai, trong cô là máu sôi lên, cô lúc đó chỉ muốn làm một cái gì đó cho tên đang đứng trước mặt cô phải hối hận vì tội dám vô lễ với mình. Hắn dám nhắc đến quá khứ lịch sử của cô và Hồng, cũng vì bênh Lài lần đầu vô làm mà cô và bạn của mình bị mấy nam trong công ty chọc là những người con gái trái tim băng giá. Giá gì nỗi mà gía, Hồng ít ra cũng có anh bạn hồi cấp ba thương nhưng cô lại không biết, còn bản thân Thảo thì chí ít cũang ba anh theo làm đuôi tuy nhiên, cô lại cho lơ đi tất. Hồi đó chỉ vì ham học và cũng vì đôi vai hai người gánh đầy nhiệm vụ nên cũng không màng đến sự theo đuổi của người khác.
Tên này dám nhắc lại nỗi đau không chính xác là quá khứ của hai cô, mà nhát là Thảo thì cô không thể tha được. Suốt buổi tham quan hôm đó, Thảo luôn dành ánh mắt đầy” thương yêu” của mình cho Luân. Những ánh mắt ấy thỉnh thoảng cũng được anh đáp lại bằng cái nhìn thoáng qua..nhưng sau đó thì trên khuôn mặt anh xuất hiện sự lo lắng. Cuối buổi, anh cố đứng gần Thảo để bắt chuyện hay chính xác hơn là hỏi nguyên do vì sao cô lại ưu ái cho anh những ánh mắt vậy
- Cô Thảo thấy buổi tham quan này thế nào?
- Tốt nhưng tôi nghĩ công ty quý anh nên sửa chửa lại chút
-Sửa chửa, tôi không thấy ở đây mình cần sửa chửa gì cả. Cô cho tôi biết ý kiến cụ thể đi
- Dễ hiểu thôi mà. Cần sửa chửa hay huấn luyện lại người thuyết trình hôm nay đó mà.
- À, tôi hiểu ý cô rồi. Thế thì quý cô đây không hài lòng gì về người thuyết trình ấy.
- Nói nhiều, nói những cái mà không hề đi vào chủ đề, điển hình là mới gặp mặt nhau đã tung đòn hiểm ác như thế
- À, thì ra cô giận tôi à
- Tôi không nói tôi giận anh à
- Thế nhưng khuôn mặt cô đã báo cho tôi biết, công với cái ánh mắt cô nhìn cũng đã nói lên tâm trạng cô rồi
- Vậy ra anh phải làm sai gì với tôi nên anh mới hiểu và cảm nhận điều đó chứ đúng không
- Xem ra hôm nay tôi đi làm mà quên xem ngày rồi. Tôi thua cô, cho phép kẻ hèn mọn này mời quý cô một ly nước được không
- Xem ra anh mời tôi hôm nay, chắc mốt anh còn mưu dài dài, thôi và để khỏi mang tiếng cho anh là bên công ty tôi cử người sang quậy phá..tôi từ chối.Cám ơn! Chào anh!
Thảo cười mỉm làm Luân như có một luồng điện xẹt qua. Cô gái này đã khiến anh thích thú, trong tất cả những cô gái mà anh quen và cũng đã từng quan hệ thì đây có lẽ lần đầu anh cảm nhận mình đối với cô gái sau này là sự gắn bó dài dài. Luân đứng nhìn bóng Thảo ra khỏi cửa, trong anh mong có ngày được gặp lại cô và điều ấy xảy ra..
Hôm ấy Thảo đi chợ cho mẹ, tình cờ cô thấy mấy trái cây ngon, đang lựa thì bỗng nghe giọng nói của một người con trai, rất quen..xem ra cô cũng không nhớ nổi.. Nhưng thôi kệ, cô cứ tiếp tục công việc của mình.
- À, cô Thảo đây mà.
Sao hắn biết tên mình vậy. Thảo ngước nhìn lên. Là hắn, tên đáng để cô băm hắn ra giờ lại hiên ngang đứng trước mặt mình. Luân vẫn cười, mà theo an biết vũ khí lợi hại nhất ở anh là nụ cười, anh hi vọng nó có thể giúp anh làm cho mối quan hệ vốn là ghét thành chút gì đó. Nhưng tất cả là số không.
Thảo đã đáp lại nụ cười của anh bằng những tia nhìn từ đầu tới chí cuối vốn không có thiện cảm mấy, chỉ có khác là không lộ rõ thôi vì hai người đang ở chợ mà. thảo đáp
- A, ngọn gió nào đưa anh đến những nơi chỉ dành cho phái nữ chúng tôi mua đồ để mà phục dịch mấy anh
- Đâu phải chợ là nơi cho mấy quý cô vốn quen nhàn nhã trong công ty vào đâu đúng không thưa cô
- hừ..Tên này láo cá lắm..Thảo tức nhưng chẳng lẽ cô buôn giỏ đi chợ xuống mà giao đấu với hắn, mất thể diện chết. Còn đấu mồm thì đến chừng nào mới xong, cô còn phải về nhà làm đồ trưa cho mọi người. Cô đành cười xoà
- Anh nói đúng lắm, nhưng thôi tôi có việc phải đi trước
Chẳng lẽ anh để cho cô ra đi mà trong tay chưa nắm được thông tin gì từ cô hay sao? Luân vội đuổi theo
- Cô đi chợ thế này, lại xách nặng nữa, có cần tôi giúp cô không
- Ồ, không dám làm áo anh dơ đâu
- Tôi nói thực đấy
- Thế thì cám ơn anh. tôi tự lo được.
Thảo đang thắc mắc tại sao cái tên đáng ghét này cứ nằng nặc xin cho hắn chở cô về nhà làm gì không biết nữa. Mà việc gì cần hắn chở,nhà cô gần chợ này có mấy bước chân. Nhưng không hiểu sao hôm ấy, ông trời lại giúp Luân thế nhỉ? Cô nằm cười mỉm một mình..Sau khi đi chợ xong, cô về nhà nhưng muốn về lại phải đi qua một hẻm vốn nổi tiếng là không an toàn. Hôm đó, cô đã bị mây tên lưu manh chặn đường thì Luân từ đâu chạy tới, anh đã hô hoán kịp thời giải vây cho cô. Thực sự, cô biết mình phải cảm ơn anh mới đúng nhưng sao hôm ấy, cô chỉ cười rồi đi thẳng làm anh gọi với theo cô.
Trong lúc giằng co với mấy tên kia, cô vô tình làm rơi ví và anh đã kịp nhặt được rồi men theo địa chỉ trong đó mà . Cầm trên tay, Thảo thấy mình đã hành động một cách vô lí đối với ân nhân của mình. Cô đỏ mặt
- Cám ơn anh
- Không có chi. Cô chỉ cần cẩn thận là được.
- Anh vào nhà không?
- Tôi được phép à
- Trước tôi chỉ chọc anh thôi
- Cám ơn
Luân bước vào nhà Thảo với một chút hi vọng mong manh đang được thắp loé lên. Anh hi vọng nhiều lắm trong nụ cười chào xã giao của mình, nhưng nó làm anh thất bại. Giờ chỉ vì nhờ chai mặt, đi theo và kịp giải nguy cho cô mà anh được người ta mời vào.
Cũng chính từ đó mà, cô và Luân từ từ trở nên thân nhau. Cuối tuần nào, hai người cũng hẹn gặp nhau ở một nơi nào đó theo như Luân hay đùa ” để mốt hai đứa mình có gì không gặp nhau được thì cứ ra ngoài đường là sẽ nhìn thấy nhau”. Lúc đó, Thảo cười và vờ trách
- Anh bỏ em chứ gì
- Anh á?
- Anh đó chứ ai
- Bỏ em theo ai chứ?
- Theo ai thì sao em biết được chứ. Anh cũng đào hoa ra khối đó
- Thì anh đào hoa nên mới tìm được một bông hoa quí như em đó mà
- Anh dám..
Lúc đó Luân hôn nhẹ lên tóc của Thảo làm cô thấy mình như một người con gái yếu ớt đang cần một đôi vai vững chắc nương tựa. Cô bỏ lại sau lưng tất cả mọi ưu phiền, trách nhiệm đang đè trên vai cô, xoá hết tất cả…Anh đã ôm Thảo vào lòng, cởi từng chiếc cúc…cả đêm hôm ấy, đời cô đã thuộc về Luân hoàn toàn.
Luân lo cho Thảo từng li từng tí, những lúc cô buồn, anh là người ở bên cạnh chia sẻ. Cho nên lúc anh tới báo là anh sẽ đi công tác xa, trong cô cả một nỗi buồn
- Anh đi rồi anh về mà
- Em biết
-Thế sao em cứ buồn. Em buồn thì anh buồn theo
- Em đâu có đâu. chắc tại công việc đấy
- Em không gạt anh được đâu.
- Chừng nào anh về
- Anh cũng chưa biết nữa. Khi nào về, anh ọgi điện cho em nghen! Chịu chưa
- Ừ…
- Ngoan, em đừng có buồn mà
- Không, em không buồn đâu. Em đợi anh về. Anh nhớ gọi điện mỗi tối cho em là được
- Anh hứa
- Hứa thiệt nghen!
- ừ.
Thế rồi Luân đi..mỗi ngày…cô chờ điện thoại. Anh gọi một lần…nhưng rồi sau đó thì bặt tin. Cô như muốn nghẹn lại.. không hiểu sao cô lại ra như thế này. cô yêu Luân thực sự…
- Thảo ơi, con có phone nè.. Tiếng mẹ vọng lên làm cô thức tỉnh trong cơn mê…hay là anh gọi…hi vọng…nhưng khi cô cầm phone thì cô lại không muốn người gọi là Luân…
- Alô
- Em đó hả? Giọng người con trai bên kia vang lên đầy ấm áp
- Ai đó?
- Em đang giận anh chứ gì
- Luân..em không giận anh
- Thôi mà, tại công việc cứ lu bu lên nên gọi trễ mà..
Thảo chợt oà khóc lên, khiến Luân lo lắng
- Em sao thế? Ai ăn hiếp em à
- Tại anh không gọi làm cho em lo lắng…em tưởng anh có chuyện gì chứ..em sợ mất anh lắm…
- Anh hứa với em mà, ngày nào anh cũng gọi hết..chỉ là gọi trễ thôi…Anh không sao ở đây hết..anh cũng sợ mất em lắm
- Thiệt hả?
- Ừ, anh….yêu em mà..em là người con gái có ý nghĩa nhất với anh. Em có hiểu không? Một ngày không nhìn thấy khuôn mặt em, nghe em nói hay la anh..là anh nhớ lắm..có biết không
- Em cũng thế..
- Ừ..em sao rồi?
- Em vẫn bình thường..mà anh biết gì không?
- Gì?
- Anh nhớ em kể về cái anh mới vào làm hôm qua đó
- ừ, rồi sao?
- Em để ý hình như anh ấy mến cái Hồng rồi
- Trời ạ…em cũng tinh dữ ta! Đúng là Thảo của anh khác thiệt
- Anh nói móc em chứ gì
- hì..đâu có
- Anh nhớ đó..
Nghe giọng anh..Thảo cảm thấy nhẹ nhõm..tiếng nói của Luân đã theo cô vào giấc ngủ..một giấc ngủ êm đềm…
Trong khi Thảo chìm trong giấc ngủ với hi vọng có ngày gặp lại Luân, thì tại một quán bình dân, Hồng và Chương đang thu mình nép trong một góc. Bất giác, một cơn gió lạnh khẽ thoáng qua làm Hồng run lên. Mặt cô dưới ánh đèn như có chút gì của sự kì ảo làm Chương không thể phân biệt đâu là thực đâu là hư. Anh có cảm giác mình đang ngồi trên thiên đàng với những thiên thần với vẻ dịu dàng ẩn bên trong. Anh bất giác nói với Hồng
- Trông cô đẹp kì lạ..
- Anh nói gì? Cô không tin vào tai mình nữa ..rõ ràng Hồng đang lạnh thì hắn, kẻ sao chổi kia lại nói chuyện không đâu vào đâu..bất chợt, cô cảm thấy hối tiếc khi đã rủ Chương…
Khi nghe tiếng cô hỏi lại, anh sửa lại
- cô không được khoẻ lắm
- Trời..tôi tưởng anh nói gì ..tôi đẹp chứ..
- Không có.. chắc cô nghe lầm
- Hi vọng là vậy..trông tôi xanh lắm sao
- ừ. Sao cô khoái hành hạ mình như vậy
- Đâu có, nhưng tại tôi sợ mình không xong công việc thì sẽ làm dở dang công đoạn…
- Nhưng có những cái cũng không cần gấp gáp mà..Tôi nghe trưởng phòng nói có lần cô dám liều mình dầm mưa chỉ vì thuyết phục và thu thập tin tức…
- Trời, chuyện đó chẳng có gì hết ..chỉ vì..
- Đó thấy chưa…cô lúc nào cũng vì công việc nên không lo sức khoẻ cho mình gì hết
- Kệ..
Bất giác, cô cười, Chương cười theo Hồng..Cả hai như cảm thấy gần nhau hơn trong đêm hôm ấy. Cùng sánh vai nhau trở lại bác Tám lấy xe, Hồng như thấy lòng mình ấm lại hơn vì có Chương đi cùng. Không nói ra nhưng tận trong thâm tâm của hai người, chỉ mong đêm ấy mãi kéo dài..chỉ để sánh vai như thế trong cái se se lạnh của đêm..Nhưng cuối cùng, đôi chân cũng đưa chủ nhân nó tới nơi cần đến…Hồng trả tiền và đưa hộp cơm cho bác Tám rồi quay ra hỏi Chương
- Anh tính về bằng cách nào?
- Kiểu này, chắc tôi phải xem có chiếc xe nào rảnh không để trở tôi
- Giờ này sao kiếm xe được
- Vậy thì tôi cuốc bộ vậy
- Vậy để tôi trở anh về
- Thế thì không được, mai cô phải đi làm, về trễ thế này thì không hay cho lắm
- Không sao, tôi vốn như vậy rồi. Anh khỏi lo
- Giờ cô thú nhận rồi nhé!
- Tuỳ anh..Hồng cười …
- Vậy thì để tôi lái nhé.. ai lại để con gái lái bao giờ..yên tâm đi, tay lái tôi cũng không thua cô đâu..
-Trời,..thôi..tôi thua anh rồi…
Phút chốc, hình ảnh bác Tám cùng với những tấm bảng, những hàng cây đều bỏ lại sau lưng của Hồng và Chương. Hồng ghì chặt chiếc áo của Chương mà không dám tiến sâu thêm. Bỗng Chương thắng, làm cô lúi húi ngã người ra sau may mà cô nắm kịp hông của anh. Chương cười
- Cô cứ ôm lấy tôi, đừng lo tôi không có nhỏ mọn đâu
- Anh còn giận tôi vụ trước sao?
- Nói thiệt, nghe cô nói giận lắm. Nhưng qua rồi. Cô cứ giữ chặt lấy tôi, không khéo cô té u đầu thì sao tôi chịu trách nhiệm đây.
- Anh chỉ giỏi trù ẻo người khác lắm sao
- Đâu có
- Úi..Đèn xanh rồi kìa Chương
- Á..Dọt…
Nói rồi Chương rồ ga theo kịp dòng người đang ở phía trước. Còn Hồng thì đang suy nghĩ miên man..không hiểu vì sao cô kêu tên anh thân mật đến như vậy..không biết Chương có nhận ra điều đó hay không nữa..Chắc không vì trông anh đang tập trung lái xe thế này..Bất giác..cô ghì đầu vào vai Chương giống như bao cô gái khác khi được người yêu trở. Hơi ấm của anh như lan truyền vào cô. Còn Chương khi cảm nhận có người dựa vai mình, anh cũng chẳng nói gì..trong anh là một sự xao xuyến lạ lùng. Anh im lặng để cho đêm nay mãi là đêm kì ảo nhất của đời anh.
Quẹo thêm mấy ngõ nữa là tới. Chương dừng xe
- Cám ơn cô
- Không có chi.. anh cầm lái mà, tôi cũng đỡ mỏi tay chút chứ.
- Về trễ thế này, cô không sao chứ
- Không sao
- 9 giờ rưỡi rồi đó
- Đã sao nào
- Con gái đi một mình tôi chỉ lo
- Anh lớn hơn tôi có hai tuổi à, lo thêm chi cho già đúng không?
- Cô nói đúng
- Thôi anh vào nhà đi, tôi về
- Khoan..
Và đi kèm với tiếng khoan ấy, hai bàn tay Chương đã kịp nắm chặt lấy đôi tay bé nhỏ của Hồng. Chương thì thầm
- Chỉ mong Hồng là bạn tôi sao này
Cô không biết nói gì hơn, khuôn mặt cô đỏ lên nhưng lạy trời ..anh không thấy vì dù sao ánh đèn đường cũng mờ ảo chứ sáng như ban ngày chắc cô phải đào đất mà chốn quá.
Hồng chỉ nói nhỏ nhẹ
- Cái đó chỉ xem hành động của anh sao này thôi..rồi cô cười bất chợt. Chương cười, dường như có chút gì làm ấm lại trong lòng hai người. Một người là dân lâu năm của thành phố, một người là khách của cái thành phố rộng lớn này.
Và bất chợt, như chung cảm xúc hai người như số mệnh định sẵn gặp nhau..chung cảm xúc…
Chương buông tay ra và nói
- Thôi Hồng về đi, coi chừng cảm lạnh đó
- ừ..
Chương đứng lặng nhìn theo cô ra tới tận đầu ngõ..cũng như trước đây, anh trông theo dáng Lài nhưng thực sự thì anh không hề có cảm giác..chẳng qua là cái khuôn mẫu người con gái đã khiến anh nghiêng về Lài.
Nhưng hôm nay, tất cả đêu thay đổi..chỉ trong một ngày thôi..ông trời dường như đã cố sắp xếp cho hai người.. Với Chương, đêm nay anh sẽ thực sự khó quên…Hồng trong quán ấy đẹp kì ảo lạ thường, nó khiến anh nghĩ mình như trở lại cái thời mà trong văn chương thường nhắc tới về một thư sinh lạc vào chốn bồng lai, nên duyên với tiên nữ, để rồi mãi sau muốn về lạ thế gian thì không gặp lại người vợ mình…
Nhưng Chương khác, anh đang ở thế giới hiện thực, và nếu nàng tiên ấy trước mặt anh mà anh có thể cảm nhận được khuôn mặt, hơi thở, thân hình, mái tóc thì không bao giờ anh để mất người ấy… Và người con gái mà anh đang khao khát mong được tìm thấy khắp chân trời này dẫu cho thân anh có mệt mỏi dần theo năm tháng thì ..giờ đây anh như đã tìm được… Anh giờ đã có câu trả lời cho những hành động ngốc nghếch của mình trước Hồng..còn cô thì sao..không hiểu cô có cùng cảm giác như anh không…
Con người ta sinh ra đều luôn có hai cảm giác song song nhau..có hạnh phúc thì ắt có buồn vã, và ngược lại…Hồng chợt bâng khuâng cho đêm nay..Cô chắc mình không nghe lầm như Chương nói..Rõ ràng anh nói..trông cô đẹp lạ thường..Vậy thì cớ sao anh phải sửa lại chứ…Đã nhiều lúc trông thấy bè có cặp hết, thì cô lại nghĩ về mình bây giờ..không ai chia sẽ những lúc cô ốm đau, những lúc dường như cô muốn quỵ xuống trước thương trường đầy khốc liệt này. Thảo thì cũng có thể nhưng nó còn Luân. Còn cô thì ai cơ chứ?
Thân phận con gái không biết có tìm được bến trong hay không nữa..điều đó luôn ở trong suy nghĩ của Hồng, chính vì thế mặc dù mẹ cô luôn hối thúc cô có bạn trai để có gì mà lo cho mình..nhưng cô xem ra vẫn còn chưa chịu…Đêm nay đã xảy ra đến với cô và Chương..sao nó khiến cô ấm áp lạ thường…Cảm giác, linh tính cho cô biết rằng anh là người mà trời đã ban sẵn cho cô
Hồng đã quá mệt mỏi trong việc đi kiếm người yêu cho mình..nhưng nếu có thì cô phải chia nửa tâm trí của mình ra…một cho gia đình, một cho người yêu và công việc..mà cô thì không muốn cái nào cũng dở dang cả…Yêu để rồi khổ đau như Thảo khi Luân xa vắng thì không biết cô có làm được không nữa….
Dẫu sao thì cô cũng hạnh phúc đêm nay…một đêm thật đáng nhớ.Mà nếu sau này Chương có thương ai đi chăng nữa thì cô cũng vui vẻ chúc anh thật hạnh phúc….
Thời gian cuốn dòng người theo cơn xoáy của nó, trong đó có cả Chương, Hồng, Thảo…hai tháng trôi qua rồi nhưng tình cảm giữa Chương và Hồng vẫn chỉ dừng ở mức tình đồng nghiệp mặc dù trong thâm tâm cả hai muốn phá tan cái rào cản đi để mà tiến thêm một bước ..Chỉ có điều cả hai không thể nào đoán về nhau những suy nghĩ của người kia mặc dù hai người đều chia sẽ những tâm sự thầm kín của mình duy chỉ ..một điều thôi mà không ai thể nói ra được…
Có tiếng gõ cữa, Thảo bước vào với bộ mặt hí hửng làm cho Hồng cũng ngạc nhiê
- trúng số hả mày
- Trời còn hơn trúng số nữa
- Tao thấy con người trúng số thì ai cũng vui vẻ nhất vì tiền từ trên trời rơi xuống
- Chỉ có mày thôi..hhehe
- Cười vì cái gì ..nói ra mau con kia..đừng làm tao chết vì đau tim, mệt óc vì đoán nữa
- Hôm nay, anh Luân của tao về nè
- Trời ạ..mày làm tao đau tim quá..mừng cho mày
- cám ơn..tụi tao tính đi đâu chơi vì hôm nay là Valentine rồi..ảnh về đúng dịp thật á
- Ngày Valentine rồi à..sao tao không biết vậy cà
- con quỷ, mày chỉ lo làm việc, suốt ngày cứ làm việc thì còn gì mà nhớ nữa hả con kia
- Kệ tao
- Tụi bây có tính đi đâu chơi không
- bí mật..ảnh nói sẽ dành cho tao bất ngờ lớn lắm kìa…tao hồi hộp quá
- Thế tối nay Luân về hả
- Ừ..sao đó ảnh sẽ đưa tao đến cái bí mật kia..Quen nhau hai năm rồi mà chưa có Valentine nào như năm nay, ảnh làm tao hồi hộp quá..
- Ừ…
- Còn mày thì sao?
- Sao là sao?
- Tao thấy mày với ông Chương hợp đó, dính đi
- Không có, tao thấy ổng mết con Lài nhà mình. Không thấy con Lài với ổng cũng trò chuyện vui vẻ à
- Tao thấy bình thường, có thể mày đúng về con Lài..tao nghĩ nó kết ổng ..nhưng tao thấy ổng kết mày hơn
- Không có đâu. Tối nay mày tính mặc đồ gì để đi đón chàng vậy
- Tao cũng không biết. Qua nhà tao chọn giúp đi mày, giờ tao cứ quýnh không à
- Được. Giờ thì mày ra làm việc giùm tao
- được rồi mà, bạn bè tâm sự với nhau làm gì mà mày dữ thế
- Đi ngay
- Dạ!
Hồng thở dài..cái con này vẫn cứ như vậy thì Luân sao chịu nổi hả trời..nhưng biết đâu nhờ vậy mà hai người mới gắn bó với nhau được lâu dài như thế..còn cô thì sao..đêm nay là đêm cho các cặp tình nhân, cô chỉ qua giúp cho Thảo thôi rồi sau đó rút lui nhường lại sân khấu cho hai người…rồi sau đó cô sẽ làm gì đây…Và Hồng khẽ đưa mắt nhìn ra ngoài, Chương với Lài đang bàn luận cái gì đó thì cô không biết nhưng trong họ thật hạnh phúc…Đêm ấy..khi bàn tay anh khẽ nắm lấy tay cô, cả tâm trí cô như có gì bị thôi miên..tim cô đập mạnh…nhưng có gì đâu ngoài cái nắm tay ấy cùng lời anh nói..mãi là bạn..ừ thì theo anh muốn..
Hồng cảm thấy có gì đó nhói lên trong lòng khi thấy Lài và Chương vui vẻ trò chuyện..chẳng lẽ theo nhân gian thường nói đó là ghen ư…cô đã yêu anh gì đâu mà ghen chứ..hai người chỉ chia sẻ, tâm sự với nhau thôi, đâu có vượt qua cái ranh giới tinh bạn thì sao cô phải ghen chứ, phải bận tâm quan sát từng thái độ của anh với Chương chứ.. Cô đâu phải là gì của anh đâu mà sao cô lo cho anh như thế, giờ đây lại ghen nữa chứ…
Hồng bỏ mặc những suy nghĩ vẩn vơ qua một bên, cô tiếp tục đọc hồ sơ thì lại tiếng gõ cửa..Lài bước vào, trông cô có vẻ gì đó e ấp..
- Chị Hồng này, em có chuyện khó nghĩ quá, không biết nói thế nào nữa..
- gia đình có chuyện gì à?
- Không, chuyện này chỉ có liên quan tới em và…và…
Lài liếc mắt ra cửa, Hồng theo ánh mắt ấy thì biết Lài đang nhìn Chương..anh đang mải miếc tra cứu tài liệu cho dự án sắp tới..Cô hiểu..Chẳng lẽ, lời dự báo trước kia của mình đúng ư..sao mà mình có thể … Nén lòng lại, cô cười và nói
- Chương chứ gì?
- Dạ….
- Em thương Chương thiệt hả?
- Em không biết nữa…em chỉ biết em luôn nghĩ tới ảnh thôi..Chi Hồng với anh Chương là ..em thấy chị gần ảnh nên em tưởng hai người là..nói thiệt em buồn ..không hiểu nữa…
- Không có, tụi chị là đồng nghiệp với lại chị là phó trưởng phòng mà, em quên rồi sao..
- Ừ ha..em quên suýt nữa thì em lại nghĩ sai nữa thì khổ..
- Cô đó..cứ ôm trong lòng không à
- Em sai mà..đêm nay là đêm của cặp tình nhân …em không biết cách nào nói với ảnh hết
- Khó à..tụi chị toàn bàn về công việc không à..thế Chương có bật mí Chương thích ai không
- Có một lần..ảnh hỏi em..là sắp tới valentine phải không? Em tò mò với lại cũng biết ảnh hỏi làm gì..thì ảnh nói ảnh muốn làm cho một người bất ngờ..Em hỏi là ai..thì ảnh không nói ..chỉ nhìn em rồi cười..nói là người đó em có biết..vậy thôi…
- Có thể là em đấy
- Nhưng nếu vậy thì sao ảnh lại nói người đó em quen chứ..
- Đánh lạc hướng mà..chứ chẳng lẽ muốn người ta nói sao hả cô?
- Vậy sao? theo chị em nên làm gì giờ…
- Tình huống này.. chị cũng không biết sao nữa…nhưng chị nghĩ sao em không hẹn ảnh ở một nơi nào đó rồi em nói rõ lòng em cho ảnh biết
- Ý hay..em sẽ theo chị ngay..tâm sự với chị em thấy nhẹ hẳn..cám ơn chị nha..
- ừ..chúc em thành công nha!
- Cám ơn chị nha!
Lài dường như lấy lại được sự vui vẻ của mình, nhưng cô không biết rằng cô đã để lại một nỗi buồn như sương phủ trong Hồng…
Lài vui vẻ hớn hở bước ra, để lại sau lưng cô một nỗi buồn …Hồng ngồi đó với xấp hồ sơ trên bàn, nhưng sao cô không thể nào mà tập trung được. Lài thì có vẻ như nhẹ nhõm hẳn còn cô thì sao. Hai tháng làm cộng sự với Chương, chia sẽ biết bao nhiêu điều nhưng đó chỉ là dừng ở mức tình đồng nghiệp, tình bạn bè theo như lời anh nói. Đôi lúc, Hồng có cảm giác anh dành chút gì đó cho cô nhưng sau đó cô tự phản bác lại chính mình…điều đó chỉ là những suy nghĩ của cô thôi.
Đấm vào ngực mình khẽ nói
- Sau ta phải ra như thế này? tại sao ta phải vì anh mà hi sinh tất cả chứ? Anh ấy đâu có thương ta đâu.
Nào ai định nghĩa được tiếng yêu là gì, nhưng sao mà nó cay đắng thế này…cô đã chắc gì yêu anh vậy mà sao cô lại phải nhói lên khi nghe Lài thích Chương chứ? Đáng lẽ khi nghe Lài nói vậy thì cô phải mừng cho Lài chứ, sao cô lại buồn thế này ..
Chương bước vào, thiệt sự thì anh đã gõ cửa ba lần nhưng không thấy Hồng trả lời. Anh chắc cô còn trong phòng nên mới định tiến vào
- Hồng, em..không, cô không sao chứ ? Tiếng “em” được thốt ra thì lập tức Chương sửa lại cái sai mà Hồng cũng không để ý đến điều đó nữa
Hồng ngước mắt nhìn lên, gượng cười
- Không sao, anh có chuyện gì à
- Trông cô xanh xao lắm
- Chắc tại vì không ăn sáng đó mà, tôi không sao hết
- Nếu Hồng thấy mệt thì cô nên nghỉ đi
- Tôi đã bảo không sao rồi mà, anh việc gì phải lo cho tôi chứ …cô gắt lên với Chương, rồi chợt giật mình khi thấy mìnhđi quá xa nên khẽ nói
- xin lỗi, đáng lẽ tôi không nên như thế..chắc hôm nay là ngày không may cho tôi quá
- Không sao, nhưng tôi nghĩ Hồng nên thư giãn đi, đừng gây áp lực cho mình như thế
- Ừ, đọc xong xấp hồ sơ trên bàn là tôi thư giãn mà. Anh có chuyện gì cần tôi giúp không?
- Thiệt ra thì cũng không phải là công việc, chẳng qua là hôm nay valentine mà tôi không biết mua quà gì cho cô ấy cả
- Người yêu anh
- Nói thiệt thì, tôi đơn phương thôi, không biết cô ấy có thích tôi không nữa. Chỉ nói chuyện có mấy tháng nhưng tôi biết tôi không thể nào không có cô ấy được.
- cho nên anh tính nhân dịp này mà nói chứ gì
- cô đoán đúng rồI
- Có vậy mà cũng khen, cũng mắc cỡ
- Thì Hồng đoán đúng thì đúng chứ sao
- Cười bên ngoài, còn bên trong cô thì tất cả đều xáo trộn lên…Có lẽ anh thích Lài thật thì sao? Và anh mượn đêm nay để mà bày tỏ lòng mình với Lài…Hồng ơi là Hồng! Mày hãy nhớ anh không thích mày, làm sao ai có thể thích một người con gái như mày chứ. Tại sao mày phải vướng vào lưới tình thế này…
- Thế cô ấy thích gì?
- Cái này khó quá, cô ấy thích nhiều thứ lắm cho nên tôi cũng không biết nên mua thứ gì.
- Thì anh cứ dựa theo phán đoán của mình thôi
- Thế theo cô thì trong ngày này, tôi nên mua gì?
- Trời sao anh hỏi tôi?
- thì tôi cũng không biết xử trí như thế nào
- Theo tôi thì anh có thể tặng cho cô ấy chocolate cũng được mà
- Tôi không muốn tặng cái đó cho cô ấy vì tôi chỉ đơn phương thôi, chưa gì hết cho nên ..
- tôi biết rồi, sợ người ta từ chối thì hoá ra …nhưng tôi nghĩ anh lo quá thừa rồi, tôi cho rằng cô ấy rất thích anh..
- Hồng nghĩ thiệt sao..Đôi mắt Chương nhìn đăm đắm vào Hồng khiến cô cũng chột dạ…cô phân vân không hiểu người con gái mà Chương thích là ai …..Lài hay sao? Nhưng sao đó, cô tự đưa mình trở về thực tế, Hồng nhíu mắt tinh nghịch rồi cười
- Tôi nghĩ vậy thôi, ai lại nỡ từ chối anh chứ. Đúng không?
- Tôi cứ tưởng Hồng đoán ra rồi chứ…Anh thở dài, lộ ra vẻ thất vọng…Nhưng sau đó, thấy Hồng có vẻ đang suy nghĩ trước thái độ của mình nên anh cười
- Tôi tưởng cô biết được quà nào cho cô ấy chứ
- Người anh thương sao tôi biết
- Vậy thì cô giúp tôi lựa quà đi
- Ok..tuỳ anh vậy…Hồng mỉm cười nhưng nụ cười cô sao đầy cay đắng quá..Hạnh phúc chưa Hồng? Người ta sắp có cặp có đôi, còn mày thì sao?
- Thế mấy giờ cô muốn
- Tuỳ anh thôi. Quan trọng là mấy giờ anh muốn gặp cô ấy, và gặp ở đâu để mà tôi tính quà giùm anh cho phù hợp
- Tôi cũng không biết nữa, cô ấy xem ra bận nhiều việc lắm nên ..
- Trời ơi, cù lần chưa từng thấy, anh phải chủ động chứ
- Ừ thì…
- Nếu anh chưa biết chọn địa điểm thì tôi nghĩ anh thử gặp ở nhà của người ta đi
- Ừ, theo ý cô vậy
- Sao mà theo ý tôi là sao? Anh đúng là hết ý kiến
- Vậy mấy giờ thì tôi có thể gặp Hồng
- Để coi, tôi phải giúp Thảo soạn đồ để gặp người yêu nó nên..cùng lắm là khoảng 1 tiếng là xong..thôi thì 8 giờ rưỡi vậy
- ừ. Thế ở đâu?
- À..tôi biết có một chỗ bán đồ lưu niệm dành cho mấy ngày lễ như thế này rất đẹp và đầy ý nghĩa…ta cũng nên xem thử..nhưng giờ hỏi tên đường thì tôi không nhớ kịp, thôi thì gặp nhà Thảo vậy đi
- Thế thì được, hẹn 8 giờ 30 vậy.
Chương xem ra có vẻ vừa được trút bớt gánh nặng mặc dù anh biết tối nay còn là một chặng đường …Còn Hồng thì sao? Cô không biết nói gì hơn..ghen ư? cô đã được anh yêu đâu mà ghen với khóc đây chứ..Trái tim cô sao mà được làm giống như tất cả người con gái khác chi..tim bốn ngăn, biết rung động để rồi cô ôm tất cả nỗi khổ đau trong lòng..Còn gì để nói hơn lúc này..Cô gục đầu xuống bàn trong im lặng với tiếng tích tắc vang lên…
– Mày thấy cái áo này thế nào? Thảo lay vai Hồng khi thấy bạn mình đang ngồi thừ trước gương
- Sao?
- Tao hỏi mày thấy cái áo này có hợp với tao không?
- Ừ thì hợp
- Con kia, mày để tâm trí đi đâu vậy? Ăn tối chưa hả? Sao cứ như người trong mộng thế
- Không sao, chắc tại tao còn bị ám ảnh bởi sấp hồ sơ chưa đọc xong
- Dẹp hết đi, tối nay là hết nhiệm vụ rồi mày. Cứ trong đầu là công việc với công việc
Hồng cười, xem ra con này không biết lòng cô đang nghĩ gì..mà làm sao Thảo đoán chi cho mệt! Cô đang trong tâm trạng yêu đời, vì tối nay thôi Thảo sẽ được gặp lại Luân mà sau bao thời gian xa cách..Còn Hồng thì cô cũng chẳng biết nên khóc hay cười nữa. Nhìn bạn mà cô mừng, còn trông lại mình thì một sự tủi thân lại dấy lên. Chương giờ chắc đang sửa soạn để rồi lát nữa gặp cô tư vấn..và sau cùng đi gặp người ấy của anh. Có ai đã từng trong tình huống này như Hồng …yêu một người để rồi đứng đó, trông anh đến với người con gái khác…
- Hồng! Màu này thế nào..có làm tao già đi không?
- Già gì..mày còn trẻ chán, anh Luân không chê mày đâu
- Tao giờ rối trí quá
- thôi để tao chọn..để coi..cái áo hồng này dễ thương đó
- Nhưng áo này sợ …
- Dẹp, nghe tao..áo này mặc với cái đầm này trông xinh đó…mặc thử cho tao coi
- Ừ.. đợi tao nghe!
Thảo chạy biến vào phòng thử đồ..Hồng im lặng, với cô thì đêm nay hẳn là ngày không đẹp và lãng mạn như bao người con gái thường thầm thì với nhau..
- Thế nào? Thảo lên tiếng
- Con này, sao mày lẹ thế?
- Kệ tao, nhanh tay mà mày
- Được đó, thấy tao lựa chọn hay không? Áo màu hồng nhạt hai dây này rất dễ thương đi với váy màu cà phê sữa này quá hợp rồi, khoác thêm áo len mỏng nữa là xong..được chưa con kia?
- Tao thấy sao sao đó
- Mày lo quá thôi, tao đảm bảo anh Luân không chê mày là được
- Thiệt sao
- Trời yêu nhau ngần ấy mà ảnh dám chê là tao lột da ổng liền cho mày
- hehe..tao biết mày mà..Mày thấy được chứ?
- Rất đẹp là đằng khác
- vậy thì tao yên tâm rồi..mày đói bụng không để tao xuống nấu gì cho mày ăn
- Tao mới ăn hồi chiều rồi, nhưng thôi kệ..kêu dùm tao mấy cái bò bía đi..
- Chiều mày..hehe
- Con khùng!
Hồng cười..đúng là con này thiệt.. Thảo quay vào với dĩa bò bía nghi ngút khói xung quanh
- Bò bía tới này
- Con này, lớn rồi mà cứ như con nít, ai chịu cho được
- Kệ tao
- Ừ thì kệ mày, mốt đừng có nhờ tao giúp mày chọn đồ à
- thôi mà, tao chỉ có mày thôi chứ có ai đâu
- Giỏi lắm
- Mày lát đi với ông Chương hả
- Ừ! Nhưng chỉ là giúp ổng lựa quà cho người yêu thôi
- Cái ông này, hết chỗ nhờ rồi sao mà nhờ mày..phải có ý đồ mới được
- Tao chẳng thấy có mưu với đồ gì đây hết
- Mốt nếu có gì thì đừng than là sao tao không báo cho mày trước..Mắc công lúc đó có người nói đã phải rước sao quả tạ
Hồng cười..trong thâm tâm cô mong sao nếu được thì hay quá nhưng thực tế vẫn là thực tế. Lài chắc hẳn là vui lắm khi biết rằng người nó thương đáp lại tình cảm của nó. Còn cô vẫn mãi là cô, trái tim cô không còn ai để nhớ để mà thương. Có tiếng nói vọng từ dưới nhà
- Hồng! Cháu có bạn trai tới tìm
- Dạ! cám ơn bác
Thảo đang ăn bò bía, cô bụm miệng ngồi cười
- Mày nghe má tao nói gì chưa?
- Tao biết..chẳng có gì hết á
- Hehehe…bạn trai nhá..anh Chương là bạn trai mày nhé
- Con này, tao giải quyết bốn cái thôi, còn lại giao cho mày đó. Ăn lẹ rồi chuẩn bị đi gặp Luân đi
- Mày né hay lắm à
- Tao không né. Gần sắp tới giờ của mày rồi kìa
- Á..
Hồng chạy xuống nhà vẫn còn nghe tiếng Thảo ngồi cười
- bạn trai nhá! Hai người mà thành đôi chắc phải cảm ơn mẹ tao đó
- Ừ! Hồng đáp lại với mong muốn như lời nói đó sẽ là sự thật
Chương đang đậu ở ngoài, anh nhìn chung quanh để xem xét. Trông anh bình thản đến kì lạ..chắc hôm nay là ngày anh sẽ nói và bày tỏ lòng mình nên anh cố tỏ ra tất cả đều đang trong tầm kiểm soát.
Hồng bước ra, Chương quay lại..Một thoáng sững sờ làm cô ngạc nhiên
- Tôi có gì à
- Không…chỉ tại Hồng đẹp thiệt
- Tức cười quá ông ơi! Thôi đi
- Ừ, cô muốn ăn quán nào
- Ăn? Anh có bị gì không, đi mua quà cho người yêu anh mà còn ăn uống à
- Tôi tính rồi, cô ấy còn bận nhiều lắm..nên dư sức cho tôi và cô ăn rồi lựa quà
- Trời ơi..thôi tùy anh..tiệc của anh chứ đâu phải của tôi đâu
- Vậy thì đi
Cả hai dừng trước một quán mì gõ ven đường…Chương nhanh nhẹn kêu và hỏi Hồng
- Em…không..cô ăn gì? Một lần nữa…tiếng “em” cứ như muốn tuôn ra..Chương như luống cuống sửa lại lỗi sai của mình…
- Anh hôm nay bị cà lăm á…tôi như cũ thôi
Nói rồi, cô quay mặt nhìn ra ngoài đường. Tất cả đều đang trên đường đi của nó..Lác đác vài kẻ đi thơ thẩn như đêm nay không phải cho riêng mình, giống cô..Có thể sẽ có người chỉ tay mà nói “giống gì..nhà ngươi có người ngồi cạnh mình, còn ta đơn phương là đơn phương …” Biết nói gì hơn, ngồi gần Chương mà anh cứ như xa tầm tay với cô..Chẳng lẽ đến giờ này, cô phải thét lên rằng” cô đã thực sự yêu Chương” để mà anh có thể thấy được lòng cô..nhưng như vậy thì sao? Anh có thể nào từ bỏ người con gái kia để mà chìu ước muốn nhỏ nhoi ấy không
- Cô ăn đi
- cám ơn
- Trông cô hình như cũng đỡ hơn hồi sáng..xanh thấy sợ luôn
- Giống xác ướp không
- Hình như nặng hơn nữa
- Vậy thì coi như anh phải trả tiền cho chầu này
- Thì tôi có nói là cô trả đâu
- Anh…
- Hết ý kiến chứ gì
- Trời..hôm nay cái gì đã khiến anh trở nên cam đảm mà đối lại với tôi thế
- Tôi cũng không biết nữa..chắc Hồng đó
- Tôi không dám à
- Mà tôi hỏi…nếu có người tỏ tình với cô…thì cô sẽ làm gì
- Tôi? Có ai mà tỏ với tình chứ
- Không..ý tôi là đặt trường hợp đó chứ
- Tôi cũng không biết thế nào nữa…nếu người tôi thích mà nói yêu tôi thì chắc lúc đó, mặt mũi đỏ lên, không nói được gì luôn quá. Còn không thì không gì xảy ra hết
- Thiệt sao
- Thiệt
- Cô thích màu gì?
- Màu xanh và trắng
- Vậy à ?Sao tôi không biết
- Mà sao anh hỏi về tôi chi vậy? Đi mà suy nghĩ về người của anh á
- Tại tôi muốn thăm dò xem con gái mấy người có quá phức tạp không đó mà
- Trời…hết ý kiến luôn rồi
- cô ăn đi..nguội rồi kìa
Giải quyết xong, hai người đi tới tiệm quà mà Hông biết..trông Chương có vẻ như bình thường..mà cũng như chẳng quan tâm gì hết tới quà cáp lúc này mặc dù anh đã tỏ ra rất hồi hộp…Mà thôi, anh đâu phải là của cô đâu
- Anh thấy cái này thế nào
- Cũng được
- đi mua quà cho người của anh mà anh cứ cái gì cũng được sao mà mua…
- Tôi không biết nữa…hay là cô để tôi đi coi khắc chỗ này đi rồi tính
- Tuỳ anh..tôi lại coi chỗ kia
- Ừ
Một lúc sau, hai người gặp mặt…Chương có gì đó giấu đằng sau lưng anh…Hồng ngạc nhiên hỏi
- Anh có gì mà cứ như là sợ ai thấy á
- Quà mà lị
- Anh mua rồi?
- Ừ..không cho cô biết được đâu…bí mật quân sự à
- Tôi có quen hay phải là người anh sẽ tỏ tình đâu mà bí với chả mật..cũng chả ham thắc mắc làm chi …
- Hehe…giờ cô muốn đi đâu không?
- Tôi về..mệt rồi
- Về thiệt à?
- tất nhiên, giải quyết cho anh với con Thảo xong rồi thì về chứ sao
- Cô không có bạn trai gì hết à
- Đã bảo tôi là chằn rồi..anh dư sức biết mà
- Ừ..thế thì tôi không hỏi nữa.. đưa cô về vậy
Một nỗi tủi hờn nhen lên trong Hồng…người tôi thương là anh đâý..anh có biết không? Mà biết thì để làm gì cơ chứ…có ích gì đâu.
===========Update ở đây =============
Chương chở về nhà…cô chỉ như là một con rối..nhắm tới phòng mình mà vào thôi…kiệt sức lắm rồi…cô không còn gì để mà mơ ước nữa… sao mình phải dính vào lưới tình yêu chi cho khổ thế này…đã 9 giờ rưỡi rồi à..sao nhanh thế..chắc giờ này anh đang tìm cách liên lạc với người con gái ấy…Mà cô cũng có thể đoán được người đó là ai rồi…
……Chợt có linh cảm gì đó khiến cô tỉnh giấc…nhìn đồng hồ thì đã 11 giờ 30..chắc tại mình ảo tưởng quá..giờ này mà còn ai gọi mình chứ…nói rồi cô trùm mềm lại..không thể nào, rõ ràng cô nghe mà…tiếng”Hồng” ..có ai đó đang kêu mình…cô chạy lại cửa sổ..Trời! Chương..trông anh như có chuyện gì đó vui lắm…anh cố vẫy tay kêu cô xuống…chắc anh hạnh phúc lắm sau khi…Cô mở cửa, Chương cười
- Anh muốn phá tôi tới chừng nào
- cô ngủ à? Con gái gì mà ham ngủ thế
- Kệ tôi à..con gái thì đã sao..giờ này mà anh còn muốn gì nữa..sự việc đã thành công rồi chứ gì
- Thành công? Sự việc nào
- Trời..già rồi hay sao mà còn không nhớ…
- À..giờ thì mới…
- Hả…
- Hồng…
-Gì? Cô cố tỏ ra là không có chuyện gì nhưng một chút gì đó của người con gái mắc bảo cô không nên nói gì thêm…vì..
- Anh…yêu..em
Ngập ngừng lắm Chương mới có thể thốt ra từng chữ được như thế..và đồng thời, anh đưa gói quà mà hồi tối anh giấu cô..đó là ba bong bóng, xanh với trắng ..trên đó, anh ghi ” I LOVE YOU” ở mỗi cái….Thì ra, anh hỏi màu cô thích là để cho việc này…nói gì hơn được như thế…tất cả quá bất ngờ với cô…
- Em nói gì đi chứ…
-…
- Mặt em đỏ rồi..vậy là em yêu anh
-…
- Trời..em đỏ hơn nữa..nói rồi Chương ôm chặt Hồng…
-Bỏ ra, nghẹt thở muốn chết…bộ muốn giết người ta hay sao…Hồng vừa then vừa nói …Sao tiếng “người ta” …cô nói như không có gì để suy nghĩ..cô sợ mình vuột mất giây phút, cơ hội này…
Chương cười
- Có ôm mới biết cô ốm đến mức nào, gầy vừa thôi. Giờ là tui sẽ giám sát cô đó, liệu hồn, giờ giấc ăn uống mà giây thun là tui sẽ bắt cô ăn gấp đôi.
- Đây chưa có nói làm bạn gái anh mà
- Hồng nói rồi đó thôi…e hèm…đỏ mặt trước người mình yêu nếu như người ấy nói tiếng thương..nãy em đỏ mặt lên cũng nói rồi.
- Anh tin sao? Giỡn thôi mà
Chương buông Hồng ra…anh hơi bị thất vọng …nếu như chỉ giỡn thì anh sẽ ra sao khi mà…
- Thiệt…thiệt sao..em nói hồi chiều chỉ giỡn thôi sao
- Thì ai kêu hồi chiều anh hỏi tôi quá trời chi..nên tôi chọc anh thôi
- Vậy thì ….hồi nãy là tôi ngộ nhận rồi…tôi không biết nói gì bây giờ….xin lỗi
Chương quay lưng đi, anh cảm thấy như trời đất sụp đổ hoàn toàn..vậy là coi như Hồng từ chối lời anh rồi…bao công sức, hi vọng cho ngày hôm nay, mong sẽ được nói tiếng yêu với cô giờ thì….Đã bao lần anh tưởng cô cũng có chút gì đó với mình..nhưng đến nước thế này thì hoá ra anh ngộ nhận hoàn toàn..Hồng với anh là bạn thôi..chỉ là bạn thôi…
- Khoan, anh Chương!
Chương vẫn lẳng lặng bước đi, anh dường như không nghe thấy tiếng gọi của cô…mà giờ nói gì được nữa, những hành động của anh hồi nãy khiến anh cảm thấy không muốn thấy cô. Hồng chạy tới, chặn ngang đường của Chương và nói
- Sao anh không trả lời?
- Anh..chẳng có gì để nói…anh
- Nãy anh nói rồi anh còn ôm chặt tôi làm tôi muốn nghẹt thở mà…sao giờ không còn gì để nói thì sao
- Thì tất cả đó là từ lòng anh….nhưng xem ra em đã không chấp nhận anh..Đã như thế thì anh còn nói gì được nữa chứ
- Anh nói gì?
- Ý em là sao?
- Anh có nói gì với tôi đâu
- ….
- Anh chỉ đưa ba cái bong bóng này thôi là nói sao?
- Thực sự..anh không biết nói gì lúc này…
- anh nói lại cho tôi nghe ý anh muốn nói với tôi là gì?
- Anh không thể…..em đã từ chối rồi còn gì?
- Tôi từ chối?
- Thì đã rồi đó….vậy thì anh cần gì lặp lại lời nói đó nữa chi
- Chính bởi gì tôi không nghe anh nói gì hết thì sao tôi từ chối hay nhận lời anh được ..đúng không? Anh cứ nói lại cho tôi nghe!
- Anh….
- Lớn lên!
- Anhhhhh….
- rồi sao?
-…yêu……..emmmm
- Em là ai?
- Còn bắt bẻ nữa….ai đang nói chuyện với tôi đây…Chương bắt đầu cảm thấy mình trở thành trò chơi mà người biến anh như thế không ai ngoại trừ …..Hồng…
- Em là ai?
- Thì emmmmmmmm….Hồng
- Khoan! Ai cho anh đi…anh chưa biết tôi đồng ý hay nhận lời mà…
- Thì anh đã nhận rồi chứ đâu
- Đã bảo không đi mà..sao anh bướng thế
- Thì giờ đứng lại.. được chưa..
Hồng đứng trước mặt Chương, cô nhìn thẳng vào mắt anh..Dường như không cần nói..tất cả đều được thể hiện qua cái nhìn…Thực sự trong Chương hồi hộp..anh hi vọng những gì mà cô nói vừa rồi cũng chỉ là giỡn…Hãy nói đi em! Anh biết em cũng
như anh mà…Lạy trờii!
Dường như ông trời đang chơi trò tình duyên nên bắt anh phải vượt qua tất cả thử thách hay sao..Hồng nhìn anh rồi mỉm cười
- anh đợi tôi chút xíu….tôi có cái này cho anh
- Anh không cần em đưa cho anh bất cứ cái gì hết…anh chỉ muốn biết bây giờ em đang suy nghĩ như thế nào…
- Cứ đợi..cấm đi đâu hết
Cô chạy nhanh vào nhà, đến cạnh những giấy màu và cuốn sách”Nghệ thuật xếp hình”..làm tất cả trong giới hạn của mình
Chương đứng dưới nhà mà lòng anh nghe như có lửa cháy…Sao lâu quá…nửa tiếng rồi….Một lát sao, Hồng chạy xuống…hai gò má cô ửng hồng lên
- Nè
- Cái đó là gì vậy …Chương tò mò khi thấy cô đưa cho mình một hũ được bọc cách kín đáo…
- Anh về mà mở ra…có người nhờ tôi đưa anh đó
- Ai?
- Tôi không trả lời được
Cầm hũ quà trên tay mà Chương đầy thất vọng…nếu cô thích anh thì cô sẽ nói chứ không như thế này…
- Ừ….thôi được …
- Anh về đi! Tôi vào nhà đây
- Vậy còn….
- Còn gì?
- Thôi không có gì…em vào nhà..à không, Hồng vào đi..tôi về
..Nằm trong phòng với tất cả sự im lặng bao trùm, Chương cảm thấy không gì chán hơn ngay lúc này. Anh ngước nhìn gói quà mà Hồng đã đưa với tất cả sự thất vọng. Anh chỉ đặt nó ở một góc trên bàn như thế kể từ lúc anh trở về. Làm sao anh còn tâm trí để mà mở quà ngay lúc này nữa khi mà những thứ như thế không thể nào thay thế được tất cả đã xảy ra tới anh.
Mẹ anh bước đến cạnh hồi nào Chương cũng không hay. Bà vừa mới từ quê lên thăm anh tuần trước. Nhìn anh rồi nhìn gói quà đang ở trên bàn
- Con sao thế? Còn gói quà này của ai mà con không mở.
- con không sao đâu, chắc tại làm việc mệt quá mà.
- Mẹ không biết chuyện gì hết về cá nhân của con, nhưng mẹ nghĩ trong ngày này, mà có người nào đó tặng con một chút tấm lòng. Con lại không mở để rồi lúc người ấy hỏi thì con ăn nói sao? Dẫu rằng có thích hay không thì con cũng nên mở để mà biết ai chứ? Mẹ thấy không tên người gửi trên quà nên mẹ khuyên con.
- Vâng, lát nữa con sẽ làm
- Mẹ đưa ý kiến cho con thôi. Còn không thì cũng không sao.
- giờ này sao mẹ chưa ngủ?
- Tại mẹ thấy còn đèn ở phòng khách sáng nên biết con còn thức.
- Mẹ đi ngủ đi, mai về quê lại rồi. Nhưng đồ con mua cho mẹ, mẹ sắp hết chưa
- Rồi. Thôi mẹ đi ngủ đây
Chỉ một thoáng rồi tất cả đâu vào đấy, im lặng hoàn lại im lặng. Anh thở dài. Mẹ sao hiểu được tâm trạng mình, người con gái mình yêu thì không chấp nhận mình. Thì mình đâu còn ham muốn để mà đón nhận người khác chứ…Anh đã từ chối Lài cũng chỉ vì anh biết anh yêu Hồng thực sự và anh biết không ai thể thay thế cô được trong tâm trí anh. Anh biết giờ này, Lài đang khóc hay làm gì đó để mà quên đi tất cả..Giống anh giờ..sao mà vô vị quá đi…Rồi anh nhìn gói quà..anh giận dữ quơ và…bất ngờ, nó rớt xuống sàn nhà nhưng không gây tiếng động..giống như nhẹ tênh vậy…Quà gì mà kì vậy…Tò mò, anh nhặt nó lên và mở ra..từ từ…hết bất ngờ này tới bất ngờ khác…đó là hũ bằng giấy làm bằng tay và đựơc bọc lại bằng giấy kiếng đàng hoàng. Anh mở ra, bên trong toàn là những con hạc cũng bằng giấy nhưng với tất cả những màu sắc, từ trắng tới xanh, vàng..tất cả xen lẫn nhau…
Anh đổ hũ giấy, từng cánh hạc rơi ra…1,2,3,4…rất nhiều..xem ra khỗ chủ của nó đã phải làm trước đó và giờ đưa cho anh…Một mảnh giấy nhỏ rơi ra. Anh cầm lên đọc..
Anh Chương!
Những cánh hạc này, em đã làm từ hơn tháng trước. Thực sự, em cũng mới học thôi nhưng em đã cố làm cho đủ năm trăm cánh hạc. Vì em biết nó tượng trưng cho sự bền vững mãi mãi. Hôm nay, em đã hiểu được lòng anh, điều mà em đã chờ đợi rất lâu. Thực sự, em rất bất ngờ và hạnh phúc nữa. Em yêu anh! Thực sự..những cánh hạc này tượng trưng cho tình yêu mà em dành cho anh..nó không phải về số lượng mà về ý nghĩa..mãi mãi..em yêu anh…thực sự Chương! Cũng như anh nói không thể nào tặng chocolate vì nó vừa đắng mà cũng ngọt ngào, em quyết định tặng anh những con hạc này.. Hiểu em chứ anh?
Chúc anh ngủ ngon!
Hồng
Quên nữa, anh nhớ cho em gửi lời chúc chuyến đi tốt đẹp tới mẹ anh. Nhắn với bà rằng em giờ đang thèm món ốc xào bà làm rồi..hic..hic
Vậy ra..Chương hét lên sung sướng..cũng may anh còn nhớ mẹ đang ngủ.. Anh xoè tay đón lấy những cánh hạc mà Hồng cố công làm cho mình..nâng niu chúng..mai thôi, anh sẽ bắt em ăn uống đàng hoàng..anh hứa với em là anh sẽ học món ốc xào để làm cho em ăn Hồng ơi! Mai thôi…trong mơ, anh thấy mình tay trong tay với cô cũng trong dịp valentine với những ảo mộng bao quanh…và bất chợt từ đâu một đàn hạc với tất cả màu sắc rực rỡ vây quanh hai người, hiện lên hình trái tim…
Cánh hạc….ngày mai xem ra không dài lắm đâu!
Hãy copy link gửi bạn bè và người thân để diễn dàn phát triển
0 nhận xét:
Đăng nhận xét